Đoạn Lệ vẫn thức dậy từ rất sớm, Kỳ Vô Quá luôn có cảm giác cậu sẽ không bao giờ có cơ hội thấy trạng thái híp mắt buồn ngủ của đối phương.
Trong phòng Đoạn Lệ cũng xuất hiện một bộ trang phục dân tộc giống cậu.
“Ra ngoài nói chuyện đi, bây giờ trong trọ đều là người chơi, không cần lo bị NPC phát hiện.” Kỳ Vô Quá đề nghị.
Hai người đi thẳng ra ngoài sân hóng gió, mặt trời vẫn chưa mọc hết, trên mặt hồ bao phủ một lớp sương mù, cảm giác mây như đang nhẹ nhàng lượn lờ, đó là những quảng cáo lừa những phượt thủ này tới.
Thiên đường tới rồi không muốn rời đi, chỉ là không ai hiểu, thật ra đây là “Thiên đường nhân gian” tới rồi là không thể đi được.
“Bây giờ phòng chúng ta đã bắt đầu xuất hiện trang bị của thôn dân, dựa theo tốc độ này mà nói, chỉ qua ba ngày nữa chắc chắn sẽ có người chết.”
Kỳ Vô Quá dựa vào ghế mây, ánh mắt dừng trên mặt hồ phía xa.
“Sự an nguy của những người khác không phải trách nhiệm của cậu, đừng tự tạo áp lực cho mình.” Ngữ khí của Đoạn Lệ không có gì dao động, vẫn là thái độ thản nhiên không thèm để ý tới người chơi khác như cũ.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Tôi biết, những người bước vào trò chơi đều là những người đã hết thọ, trước đó đều đã ký hiệp ước tự nguyện bước vào không gian quỷ vực.”
“Chẳng qua là lúc tôi chơi game luôn thích kết cục hoàn mỹ, bây giờ đã có tất cả manh mối, về sau sẽ không cam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954804/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.