Kỳ Vô Quá đang chuẩn bị rời đi, lại thấy người ta kéo một bộ thi thể ra khỏi kho lúa. Tuy rằng dưới ánh sáng bập bùng của đuốc, khuôn mặt thi thể cứ mơ hồ không rõ. Nhưng bằng con mắt cực kỳ am hiểu về tỉ lệ xương cốt trên cơ thể con người, Kỳ Vô Quá rất dễ dàng nhận ra cái xác đó chính là Tiểu Lý. Cho nên tình hình hiện tại là sau khi Tiểu Lý tự sát, thi thể sáng nay đã bị Thập Nhất lái máy kéo chở qua bên này, vừa hay trong thôn có người mới mất nên tiến hành làm lễ tang theo truyền thống trong thôn. Kỳ Vô Quá nói phỏng đoán này cho Đoạn Lệ, thấy đối phương khẽ gật đầu: “Đến quảng trường xem thử.” Hai người men theo đường cũ quay về quảng trường, toàn bộ phần sân phơi đã phủ kín da người, dưới ánh lửa soi sáng càng trông như địa ngục nhân gian. Thật ra sau khi thấy cảnh tượng này, Kỳ Vô Quá có hơi kinh ngạc với khả năng chấp nhận của mình. Rõ ràng cậu chỉ là một người bình thường, vậy mà thấy cảnh tượng quỷ dị này lại không cảm thấy có cảm giác gì khác lạ. Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Đoạn Lệ, phát hiện khuôn mặt đối phương cũng không hề thay đổi, cứ như những thứ trên quảng trường đều không phải da người mà là da động vật. “Nhìn tôi làm gì?” Đoạn Lệ hỏi. “Tôi cảm thấy năng lực thừa nhận của anh khá tốt đấy nhỉ?” Kỳ Vô Quá cười cười. “Cậu cũng thế.” Đoạn Lệ hơi dừng lại, “Do tôi thấy nhiều ma quỷ rồi.” Đoạn Lệ không nói hết câu, Kỳ Vô Quá vẫn biết phần ý còn lại. Đúng vậy, sự bình tĩnh lý trí của Đoạn Lệ là do thấy nhiều ma quỷ, còn mình thì sao? Kỳ Vô Quá theo bản năng nâng tay sờ sờ khuyên tai, lại nghe thấy phía trước hình như có động tĩnh. Một người ăn mặc long trọng hơn hẳn những người còn lại đi lên trên đài, từ dáng đi có thể thấy thoạt như đã có tuổi, nhưng trên mặt ông ta lại là khuôn mặt của một người trẻ tuổi. Tràn ngập cảm giác không hài hòa như cảnh tượng trước mắt. Thông qua thái độ của những người xung quanh thì đó hẳn là trưởng thôn. Trưởng thôn đi đến giữa đài, lập tức có thôn dân mở rơm cuốn ra, để lộ thi thể nằm bên trong. Sau đó, Kỳ Vô Quá thấy được một cảnh tượng ghê tởm đến mức khó có thể tưởng tượng. Trưởng thôn cẩn thận thực hiện quá trình lột da người, động tác thành thạo tay nghề tinh vi, không tốn nhiều thời gian đã lột ra được một bộ da người hoàn chỉnh. Ông ta thả công cụ xuống, đặt da người đã lột sang một bên rồi nói gì đó với người bên cạnh. Loading...
Hai thôn dân có cơ thể cường tráng nâng cái xác không có da xuống khỏi đài, sau đó thô lỗ ném lên tấm ván gỗ trên xe kéo. Kỳ Vô Quá thấp giọng nói: “Anh có thấy bất hợp lý không?” Đoạn Lệ gật đầu: “Không có máu, cơ thể dưới da trông không giống như người mới chết.” Công việc của trưởng thôn vẫn chưa kết thúc. Ông ta dựa theo nguyên bản, khâu lại tấm da người. Thôn dân bên cạnh cất tấm da đi, mang đến nơi có ánh trăng sáng nhất đi phơi. Lễ tang kỳ quái này dường như đã hạ màn. Tiếp đó lại đến phiên Tiểu Lý. Lúc thôn dân vạch lớp rơm trên người Tiểu Lý, Kỳ Vô Quá mới phát hiện trạng thái thi thể của Tiểu Lý không đúng lắm. Thi thể của Tiểu Lý không hoàn chỉnh, nói không hoàn chỉnh cũng không chính xác, bởi vì phần đầu lẫn tứ chi đều ở đó. Chỉ là thi thể đã bị cắt nát, chia làm sáu khúc. Cuối cùng Kỳ Vô Quá cũng biết xử lý Tiểu Lý của Tiểu Đặng là ý gì, mà trong đống rơm rạ sau toa xe kéo cũng có tóc lẫn vào. Những phượt thủ hoặc công nhân lần lượt biến mất kia có thể đều đã được xử lý như vậy. Tự sát, phân thây để vận chuyển, sau đó dùng máy kéo chuyển vào trong thôn. Chuyện kế tiếp cứ giao cho thôn dân xử lý. Đoạn Lệ mở miệng nói: “Có một loại quỷ gọi là quỷ lột da.” Kỳ Vô Quá liếc hắn: “Là loại quỷ săn người sống lột da khoác lên người mình, không thích thì đổi thành bộ khác?” “Đó là một loại, còn một loại quỷ lột da khác, không những săn túi da người mà còn săn luôn cuộc sống của họ.” Đoạn Lệ nói: “Cái này bắt nguồn từ chấp niệm của người trước khi chết, chấp niệm của bọn họ rất đơn giản, đó là không muốn chết, muốn tiếp tục được sống.” “Sống chết đều có số rồi.” Kỳ Vô Quá nói, “Đã là sống chết có số, sao có thể nói không muốn chết là có thể bất tử được.” “Sau khi chết túi da sẽ thối rữa, chờ đến lúc những lệ quỷ đó tỉnh lại khỏi trạng thái du hồn mờ mịt vô tri thì chợt phát hiện mình đã chết. Vỏ ngoài thối rữa, người nhà và bạn bè cũng dần quên đi bọn họ.” Đoạn Lệ nói tới đây thì ngừng lại. Kỳ Vô Quá cũng không cần hắn nói tiếp mà nói: “Nếu mình đã không còn tác dụng gì, vậy lệ quỷ sẽ đi lấy của người khác.” Lệ quỷ giết chết người sống, đội thêm lớp da của đối phương, thay luôn được địa vị của người đó trong xã hội, làm bộ là người này vẫn đang sống. Những người bên cạnh hắn như bạn bè hay gia đình chỉ biết hắn tính tình thay đổi, lại không biết dưới lớp da đó đã thay đổi thành một người khác. “Anh nói xem, tình huống trước mắt này là như thế nào?” Trưởng thôn trên đài đã bắt đầu róc da thi thể của Tiểu Lý. Chỉ là so với sự cẩn thận chỉ lo làm hỏng lớp da ban nãy, ông ta lần này không còn dốc lòng với bộ da như vậy nữa, động tác thô lỗ tách hẳn lớp da ra khỏi cơ thể, hoàn toàn không để ý tới việc điều đó hoàn toàn có thể phá hỏng da người. Thi thể nằm trên đài nhanh chóng chỉ còn lại một cái xác máu me nhầy nhụa. Lần này thứ bị lấy xuống là da của Tiểu Lý, còn thi thể đặt trên đài. Lại có thôn dân mang tới một chiếc bao, trưởng thôn mở ra lấy một bộ quần áo. Một bộ quần áo da người hoàn chỉnh. “Bộ quần áo da người này có phải vốn treo trong phòng Tiểu Lý không?” Kỳ Vô Quá hỏi. Đoạn Lệ nói: “Đúng vậy.” Tuy rằng tấm da người này không phân biệt được rõ, nhưng trước đó khi bọn họ thấy tấm da người trong tủ quần áo đã chú ý tới trên cổ tấm da kia có một vết bớt. Kỳ Vô Quá biết, ký hiệu đặc thù xuất hiện ở nơi này chính là một loại nhắc nhở của trò chơi, nhắc nhở sau khi tấm da người đó xuất hiện, cốt truyện chắc chắn sẽ xuất hiện thêm lần nữa.” Quả nhiên, tấm da người kia bây giờ đã xuất hiện rồi. Trưởng thôn cởi lớp quần áo ra, dùng dao rọc đôi tấm da người, sau đó nhét khối thi thể vào hệt như làm vằn thắn rồi bọc kín lại. Sau đó khâu lại, mặc quần áo vào. Sắc mặt Kỳ Vô Quá không tốt lắm, đương nhiên không phải cảm thấy sợ hãi, mà là vì cảm thấy màn trước mắt này khiêu khích giới hạn thẩm mỹ của cậu. Cậu nói: “Khâu lại lỗ hổng lớn như vậy, nếu quả thật như chúng ta nghĩ thì trên người những thôn dân này đều là vết thương lớn chưa từng thấy.” Đoạn Lệ nhìn cậu, nói: “Cậu quên đây là nơi lệ quỷ lộng hành rồi à, quỷ lột da sau khi đội thêm lớp da người sẽ không để lại sẹo.” Lúc này, khóe mắt Kỳ Vô Quá hơi đảo qua một chỗ, hơi hơi sửng sốt. Cậu nói: “Anh nhìn bên kia xem, có phải tầng một trọ vẫn còn sáng đèn không?” Vị trí của trọ tương đối cao, từ trong thôn nhìn qua có thể thấy tình trạng phía bên trọ. Lúc bọn họ rời đi đã xác định mọi người trong trọ đều đã đi ngủ, đặc biệt là mấy vị giúp việc dưới tầng một. Mà bây giờ tầng một lại sáng đèn. Đoạn Lệ nhìn thoáng qua, nói: “Bình thường thôi, chủ trọ cùng giúp việc đã trở thành thành viên trong thôn Thiên Đường rồi, chờ mong còn không hết.” Lễ tang cùng nghi thức chào đón thành viên mới ở sân phơi lúa dường như đã kết thúc. Các thôn dân bắt đầu lục tục quay về nhà, còn da người phơi trên sân không mang đi. Kỳ Vô Quá nghĩ lại, cảm thấy hành động này có lẽ mới là bình thường. Dù sao đã tốn sức dọn lúa ra khỏi kho như vậy, tất nhiên sẽ không thể chưa phơi nắng mà đã dọn về ngay được. Cậu nghĩ, cũng may người chơi không thể tự tiện rời khỏi phạm vi của trọ, bằng không nhìn thấy một màn kích thích như vậy, phỏng chừng sẽ sinh ra bóng ma tâm lý. Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ nhìn nhau, không cần mở miệng cũng biết cả hai đều không có ý định quay về. “Tôi muốn qua đó xem da người được khâu như thế nào.” “Tôi đang suy nghĩ xem tung tích của hai món kia ở đâu.” Đoạn Lệ vừa nói xong, Kỳ Vô Quá cũng cảm thấy có chút hứng thú. Thứ hắn đang nói đến chính là xác của thôn dân cùng da Tiểu Lý, hai món đồ kia bị đặt trên chiếc xe đẩy được hai người dân cường tráng mang đi. Hai thôn dân vừa rẽ vào lối nhỏ chưa được bao lâu, vì phải đẩy chiếc xe cứng nên tốc độ không quá nhanh. Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ nhanh chân đuổi theo. Hai thôn dân đẩy chiếc xe đẩy cũ kỹ, tốc độ đi trên con đường lát đá không tính là nhanh. Chỉ là càng đi vào bên trong, Kỳ Vô Quá bắt đầu có vài suy đoán không tốt lắm, bởi vì trong không khí truyền đến một loại mùi hương quen thuộc. Ban ngày cậu còn bị mùi hương này tra tấn không thôi, dù là sau đó đã trở về trọ tắm rửa giặt giũ hơn mười phút vẫn không thấy khá hơn là bao. Đó là mùi phân động vật trộn lẫn với rơm rạ trên máy kéo. Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Đoạn Lệ, thấp giọng nói: “Tôi có dự cảm không tốt lắm.” Trong thôn xóm dưới trời khuya tĩnh lặng là con đường nhỏ hẹp dài sâu thẳm. Vì sợ bị thôn dân phía trước phát hiện, nên khi nói những lời này, Kỳ Vô Quá cơ hồ ghé sát vào lưng Đoạn Lệ, sau đó tới gần lỗ tai nói với hắn. Đoạn Lệ đã rất quen thuộc với sự tiếp xúc thân mật như thế này của đối phương, lúc Kỳ Vô Quá nằm sấp lên, hắn không những không phản kháng, ngược lại còn thuận tay kéo cậu sang bên cạnh. “Phía trước là chuồng heo.” Đoạn Lệ cũng nhỏ giọng nói. “Hehe.” Kỳ Vô Quá liếc hắn, “Chỉ là cảm giác thôi, nhưng cảnh tượng tiếp theo có lẽ sẽ hơi nhức mắt, hình như heo là loài ăn tạp, cho gì ăn nấy.” Nói được mấy câu, hai thôn dân kia cũng đã đến nơi. Từ kiến trúc bên ngoài, có thể thấy đây quả nhiên là chuồng heo. Ở nơi thôn quê như thế này, chuồng heo thường được xây chung với nhà xí. Cái không gian quỷ vực này lại là nơi theo phái tả thực, cho nên Kỳ Vô Quá mới giữ chặt Đoạn Lệ. “Đứng đây xem đi, có mấy cái nhà xí gì đó, tôi sợ ba ngày tiếp theo anh nuốt không nổi cơm đâu.” Có lẽ là mùi hương thoảng quanh chuồng heo không được dễ ngửi cho lắm, cho nên các căn nhà xung quanh không có ai ở, hai người trực tiếp chọn một căn nhà có vị trí hơi cao, trốn trong góc xó tiếp tục theo dõi hai thôn dân. Trong đó có một thôn dân cởi áo ra, để lộ cơ thể cường tráng nhiều bắp thịt, từ khí chất lẫn hình thể có thể đoán ra tên này chuyên làm nghề giết mổ. Chỉ là tên đồ tể lần này tới chuồng heo không phải để giết lợn. Chỉ thấy hắn lôi một chiếc thớt gỗ cỡ cực lớn ra khỏi chuồng heo, thôn dân còn lại lấy ra một chiếc dao chuyên dùng để mổ lợn. Hai người phối hợp rất ăn ý, một người chặt thi thể bị lột da nằm trên xe đẩy thành từng miếng, tên kia khơi một lò nhóm lửa lộ thiên trên đất. Thôn dân chết đi hôm nay, sau khi bị lột da trong buổi tang lễ thì những bộ phận còn lại cứ như vậy mà biến thành một nồi cám heo. Mà da Tiểu Lý cũng trở thành một trong số những nguyên liệu trong nồi cám heo đó. Không lâu sau, thôn dân rời đi, trong chuồng truyền đến âm thanh của đàn heo đang tranh nhau ăn uống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]