Kỳ Vô Quá cũng không tức giận, cậu biết thôn dân làng này không hề muốn giao tiếp với các cậu, dường như trong mắt họ, những người đến từ bên ngoài đều sẽ gây ô nhiễm bầu không khí thuần khiết của nơi này.
Con mắt cậu đảo qua đảo lại, trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ: “Nếu như anh không lên tiếng, tôi sẽ thồn que cay vào mồm anh, que cay trong này chồng thành núi đấy.”
Đoạn Lệ khô lời, chẳng phải nghiêm hình bức cung có cả ngàn lẻ một cách sao, sao lại phải dùng đến cách ép ăn que cay?
“Tôi, cậu, cậu muốn hỏi gì?”
Đoạn Lệ: “…”
Đôi mắt Kỳ Vô Quá sáng lên, phát hiện chiêu này quả nhiên có tác dụng. Không phải cậu đọc được từ trong nhật ký, mà đoán được qua phản ứng của người dân thôn Thiên Đường.
Người thôn này dường như rất bài xích đồ từ bên ngoài đến, hoặc là nói bài xích đồ hiện đại.
“Vì sao các anh lại không để ý tới bọn tôi?”
“Vì các người dơ bẩn.”
“?”
Kỳ Vô Quá đột nhiên có cảm giác bị người ta công kích, chỉ là lúc thôn dân này trả lời câu hỏi, ánh mắt chân thật kia để lộ ra một thông tin quan trọng.
Anh ta không phải vì giận dỗi mới công kích Kỳ Vô Quá, mà bởi vì anh ta thật lòng cảm thấy thế.
Được thôi, nếu như đối phương chỉ đang trần thuật một sự thật, vậy thì tiếp tục thôi.
Kỳ Vô Quá lúc này đang ngập tràn cảm hứng diễn kịch, tận tình sắm vai một người bình thường vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ sau khi bị công kích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954785/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.