Kỳ Vô Quá đánh mắt nhìn tổ ong vò vẽ kia, nói: “Cái thứ đó chính là một quả bom hẹn giờ, vô cùng nguy hiểm, chậc, tôi cứ cảm thấy xui xẻo kiểu gì.”
Trọng điểm của Đoạn Lệ lại không giống cậu: “Nhìn dáng vẻ vẫn còn sợ hãi này của cậu đi, cậu từng bị ong vò vẽ đốt à?”
Kỳ Vô Quá xoa xoa mũi, không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ: “Trước đây còn nhỏ dại nên đã từng có mấy lần chọc tổ ong vò vẽ.”
Đôi mắt của Đoạn Lệ lộ ra mấy phần ý cười, cảm thấy người tên Kỳ Vô Quá này thật thú vị.
Trong tình cảnh phải sống chung với nhà họ Kỳ, suốt thời thơ ấu của Kỳ Vô Quá đều thiếu sự can thiệp của người thân, hầu hết những đứa trẻ phải lớn lên trong tình huống như vậy đều sẽ không tình nguyện nói ra tuổi thơ của mình.
Kỳ Vô Quá lại không như vậy, cậu không kiêng kỵ gì khi nói về tuổi thơ của mình, đồng thời cũng không cảm thấy thời thơ ấu thiếu sót gì. Cậu là người quẳng đâu sống đó, vả lại sẽ không để người khác ảnh hưởng đến cách sống hoặc tâm tình của bản thân.
Trong hai ngày ở Kỳ gia, Đoạn Lệ phát hiện Kỳ Vô Quá không có tâm tình gì đặc biệt đối với người nhà họ Kỳ, cho dù đó là yêu hay là hận, hoàn toàn như người xa lạ không có quan hệ gì với mình.
Hai người đi vòng qua cây đại thụ, đang lúc chuẩn bị rời đi, ở phía trước lại xuất hiện Trình Giảo Kim(1) chặn đường.
Đây là hai con heo, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954784/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.