Chương trước
Chương sau
Mục Trì Thanh đứng thẳng lưng, tiếp tục kéo lá khô về phía trước, thầm nghĩ, hắn hẳn phải giống như lúc trước, đem người dẫn tới chỗ quản sự viện, cứ coi như là trộm thì ít nhiều cũng sẽ bị ăn một trận đòn.

Nhưng mà, đối phương có thể chịu nổi sao?

Nghĩ đến bộ dạng Thời An bị ấn xuống đánh vài trượng, Mục Trì Thanh nhíu mày, không biết vì sao từ đáy lòng trào ra một loạt cảm xúc không tốt, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, người nọ ăn mặc quý giá như vậy, nói không chừng sẽ trở thành khách quý được chiêu đãi, rốt cuộc hắn mềm lòng cái gì.

Những người này đều giống nhau, gặp qua một lần sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, sẽ không có ai biết hắn đã lặp lại cuộc sống tối tăm không thấy ánh mặt trời này bao nhiêu lần, sẽ không có ai kéo hắn lên, giống như khối ngọc bội kia, vĩnh viễn bị đoạt đi vào ngày sinh nhật mười hai tuổi của hắn.

Mục Trì Thanh vào sân, đem bọc lá khô lớn chất ở góc tường, lấy nước rửa sạch tay chuẩn bị về phòng nằm xuống, dày vò nửa ngày đầu óc đã có chút choáng váng, nếu không nằm xuống ngày mai chắc chắn sẽ bị phong hàn.

Hắn đẩy cửa gỗ ra, đi thẳng vào trong, lúc sắp đến cạnh giường nháy mắt bỗng nhiên xoay người lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào thứ đồ đột nhiên xuất hiện trên bàn, đó là một hộp gấm bằng tơ lụa màu đỏ tươi, màu sắc xinh đẹp như là máu tươi.

Mục Trì Thanh trừng mắt đến gần, mở hộp gấm ra, thấy khối ngọc bội ở bên trong, cho dù hắn từng thử bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào lấy lại được ngọc bội vào ngày sinh nhật mười hai tuổi này.

Thời An nhảy từ khoang trò chơi ra, lúc tắt app thuận tiện nhìn thời gian, mới hơn nửa tiếng, quả nhiên thời gian trong ngoài trò chơi khác nhau.

Ngoại trừ một ít hạn chế không thể hiểu được, thật ra trò chơi này chơi rất vui, nhưng mà không biết nó có thể được giải quyết trước khi ra mắt hay không, cô cầm một hộp kem từ trong tủ lạnh ra, xúc một muỗng ăn, lúc lại đi qua khoang trò chơi, thoáng nhìn thấy bên trên in hai chữ nhỏ - thế giới.

Công ty trò chơi này tên là thế giới? Nào có công ty nào lại chọn tên như vậy, nghe cũng rất khó hiểu, Thời An tìm kiếm trên mạng, quả nhiên không tìm được bất kỳ tin tức liên quan, dường như không phải tên của công ty trò chơi.

Thật ra cô có thể nhận được trò chơi này là bởi vì một tuần trước, trường đại học cô vừa mới nghỉ hè, lúc ấn bỏ qua quảng cáo cô thuận tay điền một tờ đơn, không nghĩ đến lại bị thành viên kiểm duyệt trong trò chơi chọn trúng.

Nói thật, lúc trước, Thời An hoàn toàn không nghĩ đến kỹ thuật khoa học đã phát triển đến trình độ này, quả thực là giống y như thật, nếu không phải đã ký hợp đồng giữ bí mật, cô nhất định sẽ đưa nó cho bạn học thử.

Nhưng mà làm gì có trò chơi nào còn phải giữ bí mật? Không hiểu nổi, Thời An lắc lắc đầu, lại múc một muỗng kem.

Kỳ nghỉ hè năm thứ hai đại học chính là lúc tận hưởng cuộc sống, bên ngoài nắng nóng không làm gì được, Thời An bật điều hòa xem phim, thức hai tối cuối cùng mới xem xong, ngày thứ ba ăn no ngủ kỹ mới đứng lên, nhớ đến bên trong trò chơi còn có một kẻ hèn mọn đáng thương đang chờ đợi cô đến cứu.

Cô vừa đăng nhập, vừa nghĩ đến lần trước trả lại ngọc bội, cũng không biết vai ác có nhìn thấy không.

Hệ thống đột nhiên xuất hiện: “Hắn thấy được.”

Thời An vội vàng truy hỏi: “Thế nào, có phản ứng gì không? Có phải không quá vui vẻ không?”

Hệ thống: “… Đúng.”

Thời An không nghe ra hệ thống muốn nói lại thôi, hứng thú hừng hực chuẩn bị tiến vào, không biết qua một năm vai ác lớn lên như thế nào rồi, nghĩ lại thiết kế nhân vật, động lực của cô lại càng lớn.

Cô tự suy diễn tiến vào cảnh tượng trò chơi, địa điểm vẫn như lần trước, còn không kịp đổi giọng, đã nghe thấy một tiếng quát lớn: “Người nào!”

Quả thật là cảnh tượng tái hiện, nhưng lúc này nàng còn chưa kịp mở chức năng ẩn thân, đành phải xấu hổ quay người lại: “Đã lâu không gặp.”

“Là ngươi!” Sắc mặt Mục Trì Thanh biến đổi, bước nhanh đến gần, nhìn chằm chằm người đến.

Lần trước người này âm thầm biến mất, chỉ để lại khối ngọc bội, hắn đuổi theo tìm, hỏi thăm khắp nơi nhưng không thu hoạch được gì, đối phương giống như chưa từng xuất hiện, suốt một năm, mỗi lần nghe được âm thanh lạ trong sân, Mục Tri Thanh đều sẽ theo bản năng cho là người này đến tìm hắn nhưng một lần cũng không xuất hiện, nói cái gì mà rất vui khi thấy hắn chứ, đều là chuyện hoang đường gạt người.

Không nghĩ đến lúc hắn không thèm để ý nữa, đối phương lại xuất hiện.

Mục Trì Thanh căng thẳng mím môi, đừng thẳng nhìn chằm chằm người trước mặt, trên người đối phương mặc quần áo lần trước tới, những ngay cả một chút dấu vết cũ đi cũng không có, cho dù là hai bộ y phục giống nhau cũng không có khả năng vị trí chỉ thừa chỗ cổ tay áo cũng giống nhau.

Thời An thấy hắn không nói lời nào, dừng lại, cẩn thận dò hỏi: “Ngươi tức giận à?”

Mục Trì Thanh cảnh giác: “Ngươi lại phải đi à?”

Nàng vội vàng xua tay: “Làm sao có thể, hôm nay là sinh nhật ngươi, ta cố ý lại đây, đương nhiên là muốn ở cùng ngươi, năm trước là bởi vì có chuyện gấp cho nên mới đi vội vàng.”

Vai ác lại không nói chuyện, nhìn nàng một cái thật sâu, dường như đang phân biệt thật giả trong lời nói của nàng, một lúc lâu sau mới lạnh mặt dẫn người vào trong nhà.

Nàng vui vẻ nhận lấy trà của đối phương, lần trước tới cũng không có đãi ngộ này, chẳng qua là chén trà còn chưa cầm chắc liền nghe thấy vai ác nói: “Ngươi không phải là bởi vì mẫu thân mới đến gặp ta.”

Tay Thời An run lên, thiếu chút nữa ném chén trà đi, vừa muốn phản biện lại bị Mục Trì Thanh trừng mặt một cái liền ngậm miệng, ánh mắt vai ác rất chuẩn xác, ngắt lời: “Không cần gạt ta, ta biết ngươi không phải.”

Trong lòng Thời An gào thét: “Hệ thống, lỗ hổng trò chơi, thông tin thân phận cậu cung cấp không được đầy đủ, bị phát hiện rồi!”

Hệ thống: “…đã sớm bảo cô chọn A.”

Nàng cố gắng nhớ lại chọn A là cái gì, trong đầu nàng xuất hiện một dòng chữ to: “Cô là tiên nữ!”

Mục Trì Thanh thấy nàng lúc này vẫn còn thất thần, bất mãn truy hỏi: “Cuối cùng ngươi là ai?”

“Ta là tiên nữ… khụ khụ…”

Mục Trì Thanh nhớ đến ba chữ khắc trên hộp gấm, uốn mạ vàng, mặc dù là sau này hắn bước lên địa vị cao cũng chưa từng thấy qua kỹ thuật này, lần đầu tin bảy phần: “Thật sự?”

Thời An không thể tin tưởng: “Vậy mà vai ác lại tin á?”

Hệ thống ra vẻ ông cụ: “Người cổ đại tương đối tin tưởng chuyện thần kỳ quái.”

Thời An: “…”

Là giới hạn của nàng, không nghĩ đến chuyện này, cho nên trước kia Mục Trì Thanh có phải đã hoài nghi nàng là yêu quái hay không, Thời An rất muốn hỏi một chút, nhưng mà bây giờ không phải là lúc, nàng thuận nước đẩy thuyền gật đầu, nhớ lại cái cửa hàng của hệ thống, nỗ lực lấp liếm: “Ta chỉ là tiểu tiên, tiên trưởng nói ta nếu như có thể chỉ dẫn một phàm nhân đi con đường chính đạo thì ta sẽ thăng quan, nhưng ở trên trời có quy định không thể quấy nhiễu phàm trần, cho nên ta không thể dùng pháp thuật.”

Mục Trì Thanh nghe đến con đường chính đạo, lông mi dài rũ xuống: “Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”

Thời An: “Đương nhiên là tiếp tục làm tiểu tiên vảy nước quét nhà rồi.”

Nàng vừa nói vừa mắng chửi hệ thống trong lòng, nhìn xem, không hổ là trùm phản diện tương lai, ngay từ đầu trực giác đã nghĩ bản thân không đi được con đường chính đạo, còn muốn xem hậu quả nhiệm vụ thất bại.

Ngón tay Mục Trì Thanh giấu ở trong ống tay áo chậm rãi đè đốt ngón tay lại, ngẩng đầu, nhìn nàng: “Vì sao lại chọn ta?”

Đương nhiên là bởi vì người lớn lên đẹp mắt, thiếu chút nữa là nàng buột miệng nói ra, nhanh chóng nuốt xuống, vô tội lắc đầu: “Là tiên trưởng chọn ra người được chọn, ra cũng không hiểu được.”

Cũng may Mục Trì Thanh không cố chấp với vấn đề này, tiếp tục hỏi: “Trên trời một ngày nhân gian một năm, cho nên một năm ngươi chỉ có thể tới một ngày?”

Đối phương tự giúp nàng che giấu, nào có đạo lý không nhận, Thời An gật đầu, nhìn về phía đối diện, thiếu niên mười ba tuổi đang cố gắng bày ra gương mặt nghiêm túc, đáng tiếc khuôn mặt còn tồn lại vài phần trẻ con, ngũ quan lại quá mức đẹp đẽ, không đáng sợ như người được thiết kế trong ảnh.

Nàng lặng lẽ chớp mắt, thử thương lượng: “Vậy về sau sinh thần hàng năm của người ta đều tới, có được hay không?”

Thoáng nhìn bộ dạng thờ ơ của vai ác, chớp mắt một cái, lại đáng thương nói thêm một câu: “Ta cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ.”

Mục Trì Thanh không dao động nhìn nàng một cái, mặt vô cảm suy nghĩ, nếu như chỉ có một ngày, vậy hắn có thể miễn cưỡng chấp nhận, dù sao có đi chính đạo hay không cũng là do hắn quyết định, tròng mắt đen nhánh xoay chuyển: “Người không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện của ta.”

“Ừm.”

“Không thể ở lâu.”

“Được.”

“Không thể đột nhiên rời đi.”

“Được.”

Mục Trì Thanh buông ngón tay ra, đốt ngón trỏ bị ấn đến trắng bệch đang khôi phục một chút, sắc mặt không còn lạnh như lúc vừa rồi nữa, hiển nhiên đã hài lòng với câu trả lời của nàng, gật đầu nói: “Ngươi có thể ở lại.”

Thời An không hiểu sao lại cảm nhận được một chút khách sao trịnh trọng từ trong lời nói này, nàng không thèm để ý quơ quơ đầu, nam chính và vai ác đều là Long Ngạo Thiên mà, có cái gì kỳ quái đâu.

Đôi mắt nàng cong lên, khen: “Ngươi thật tốt, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ khen người thật nhiều trước mặt tiên trưởng.” Quay về khoang trò chơi online chính thức, nàng chắc chắn sẽ đánh giá năm sao cho thiết lập nhân vật này.

Sợi nhung trên búi tóc theo động tác khẽ rung động, Mục Trì Thanh nhìn hai lần, cảm thấy có chút phiền não, mím môi đi ra từ bên bàn, đồng thời im lặng không lên tiếng lấy chén trà đi.

Thời An đi theo sau lưng hắn, mới vừa được cho phép, giờ phút này nàng tràn đầy tự tin, thấy hắn sắp ra ngoài viện liền đuổi theo hỏi: “Ngươi muốn đi làm gì?”

Mục Trì Thanh: “Ta muốn ra ngoài.” Đi được vài bước lại dừng lại, nói: “Ngươi muốn đi thì đi cùng.”

Thời An cong môi lên, đi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.