Thời An ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Trì Thanh cau mày, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng nhìn không vui lắm, giống như bất mãn nàng cười vui vẻ, thật ra thì nàng cũng không cười ra tiếng, chẳng qua là bất giác cong miệng cười, nhưng tâm tư thiếu niên nhiều nhạy cảm, vai ác mới mười hai tuổi, trên mặt không hiện, nhưng trong lòng cũng sợ người ngoài cười nhạo hắn nghèo túng keo kiệt.
Mắt Thời An cong lên: “Đại khái là bởi vì nhìn thấy ngươi, cho nên nhịn không được trong lòng thấy vui vẻ.”
Trong nháy mắt Mục Trì Thanh cảm thấy sững sờ, nhấp môi dưới, rũ mắt tiếp tục ăn cơm.
Thời An nhìn một lát, thấy hắn không để ý đến mình, không nhịn được đáp lời: “Không có đồ ăn thừa sao, ta cũng đói.”
Quai hàm Mục Trì Thanh gồ lên, chuyên tâm ăn cơm, không tiếng động tỏ vẻ từ chối.
Cơm nước xong trên mặt Mục Trì Thanh có thêm chút huyết sắc, cả người thoạt nhìn ấm áp hơn không ít nhưng mà vẫn vô cùng đơn độc.
Hắn múc nước rửa mặt một lần nữa, giống như muốn đi ra ngoài, tóc mái ướt nhẹp trên trán bị hắn tùy ý gạt sang hai bên, cả khuôn mặt hoàn chỉnh lộ ra, càng thêm đẹp.
Thời An: “Hệ thống, ta không thể trực tiếp đưa quần áo cho hắn sao?”
Hệ thống vô tình cự tuyệt: “Không được.”
Thời An thở dài, thật ra nàng cũng không hy vọng gì, quy định trò chơi là người chơi không thể làm gì vi phạm đến thân phận và bối cảnh, bởi vì bất trắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vai-ac-hac-hoa-ta-tham-roi/3480679/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.