Chương trước
Chương sau
Tiêu Thịnh Vũ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hai cha con, trong lòng mềm mại không chịu được, một kích bất ngờ liền ôm lấy Thư Lan.

“A!” Thư Lan cả kinh hô toáng lên.

Tiêu Thịnh Vũ đã vác Thư Lan lên vai khiến Thư Lan lại tức giận kêu to, “Thả tôi xuống dưới! Anh nổi điên cái gì thế hả!”

Thân thể Tiêu Thịnh Vũ khẽ lắc lư, “Nếu em không muốn bị ngã thì đừng nhúc nhích, anh bị em đánh đến hộc máu như vậy, bây giờ em mà cử động như vậy thì anh không tiếp nổi em đâu.”

“Con mẹ nó anh thật…” Thư Lan không kiêng dè gì mà mắng anh, tuy rằng Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy rất vất vả, tốt xấu gì thì Thư Lan cũng là một người đàn ông, cân nặng của cậu quả thật khiến anh sắp ăn không tiêu rồi, thế nhưng anh cũng rất tình nguyện đem cậu vác về nhà, cho dù cậu mắng thế nào thì Tiêu Thịnh Vũ cũng cảm thấy rất thoải mái.

Thư Cách đứng bất động, không ngừng chớp đôi mắt to tròn nhìn hai người bên đó.

“Nhóc con, lên lầu thôi.” Hai tay Tiêu Thịnh Vũ giữ chặt đùi Thư Lan lại không biết rằng khuôn mặt sưng phù một màu xanh tím vì bị đánh của anh chẳng mang đến chút cảm giác vui vẻ nào.

Thư Cách quyết định không nói cho chú ấy biết rằng vẻ mặt của chú ấy bây giờ so ra còn đáng sợ hơn baba gấp đôi ấy chứ.

Người Tiêu Thịnh Vũ nhễ nhại mồ hôi, sau khi đặt Thư Lan xuống sofa liền không ngừng thở dốc, còn ho khan vài tiếng, máu theo theo khóe miệng mà rỉ ra.

Thư Lan lành lạnh nói: “Đáng đời, ai bảo anh cố chấp vác tôi lên làm chi.”

Tiêu Thịnh Vũ tốt tính nói: “Được rồi, là anh đáng đời lắm, bây giờ anh làm cơm cho em ăn nhé?” Mới vừa nói xong liền ho khan, trong miệng dâng lên mùi máu tanh khó chịu, dạ dày cũng vì mấy quyền vừa rồi mà đau dữ dội, Tiêu Thịnh Vũ chỉ có thể yên lặng cảm thán rằng Thư Lan thực sự là lớn gan, ra tay lần sau càng dùng lực mạnh gấp đôi lần trước.

Thư Lan quay đầu không để ý đến anh nữa, vươn mình đi vào nhà tắm rồi hướng bên ngoài mà hô: “Thư Cách, đi tắm thôi nào.”

“Há,” Thư Cách ngoan ngoãn cởi quần áo, đợi đến khi nó bước tới phòng tắm thì chỉ mặc mỗi cái quần con nhỏ, Thư Lan buồn cười quấn chặt nó trong lòng, “Sao hôm nay lại tích cực như vậy hả?”

“Ừm… Muốn nghe ba ba nói tại sao ba ba lại đánh chú ấy vậy?”

“Bởi vì chú ấy đáng bị đánh, trẻ con thì không nên để ý nhiều chuyện như vậy,” Thư Lan rất nhanh liền dời chủ đề cuộc trò chuyện sang hướng khác, “Thật sự muốn đi công viên hải dương đến thế sao?”

“Vâng, con rất muốn đến đó ~” Thư Cách cất lên thanh âm ngọt ngào khiến Thư Lan mềm nhũn, nếu như chỉ có một mình cậu thì cậu sẽ không kiêng dè gì mà trả thù Tiêu Thịnh Vũ, nhưng Thư Cách vẫn còn nhỏ, mà nói thế nào đi nữa thì nếu mình muốn quay về thì Tiêu Thịnh Vũ ít ra cũng phải trả cái giá thật tương xứng.

Tiêu Thịnh Vũ biết cuối cùng Thư Lan cũng quyết định cho anh thêm cơ hội lần này, có thể là do vừa rồi kích động nên mới đưa ra quyết định này, không biết khi Thư Lan bình tĩnh lại có hối hận hay không, mà cho dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ cố gắng hết mình.

Sẽ không có gì đáng sợ hơn cái chết, chỉ có sống sót mới có thể bù đắp được mọi chuyện. Thư Lan không biết mình đã từng vì Tiêu Thịnh Vũ mà trả giá bằng mạng sống bản thân, chỉ nhớ rõ những chuyện xấu xa mà Tiêu Thịnh Vũ làm trước đây mà nói so với cái chết lại càng không phải là sai lầm đến khắc cốt ghi tâm, những điều trước đây mà cậu gánh chịu có lẽ cả đời này Thư Lan sẽ chẳng thể biết được.

Nếu là trước đây thì Tiêu Thịnh Vũ chẳng bao giờ đụng đến việc nấu nướng này, mãi đến tận khi Tiêu Thịnh Tình nói cái gì mà muốn theo đuổi ai đó phải nắm được dạ dày của họ nên Tiêu Thịnh Vũ mới quyết định thử học nấu ăn một lần, đơn giản học cách chế biến mấy món thường ngày từ Lý Sầm, tay nghề nấu nướng của anh không thể gọi là tốt, so với Thư Lan lại càng cách xa cả cây số, nhưng không gì có thể hạnh phúc hơn việc vì người yêu mà tỉ mỉ chuẩn bị bữa cơm cả.

Đơn giản nấu bốn mặn một canh xong, Tiêu Thịnh Vũ cởi tạp dề hình gấu pooh trên người rồi quay sang dịu dàng nhìn Thư Lan ngồi xổm xuống giúp Thư Cách vén mái tóc ngắn củn của nó qua một bên.

Tiêu Thịnh Vũ đưa tay ôm lấy Thư Cách nhưng nó lại lập tức trốn sau lưng Thư Lan.

Đôi Tiêu Thịnh Vũ chốc lát liền cứng đờ giữa không trung, hỏi: “Nhóc làm sao vậy?”

Thư Cách chôn khuôn mặt nhỏ nhắn sau lưng Thư Lan, nhỏ giọng nói: “Ba ba chưa bao giờ đánh ai cả nhưng hôm nay ba ba lại ra tay đánh chú.”

Như thế chẳng phải nên đến an ủi mình sao, rõ ràng anh là người bị đánh mà, Tiêu Thịnh Vũ dở khóc dở cười, cảm thấy trẻ con đúng là sinh vật kỳ lạ mà.

Thư Lan vỗ vỗ mông Thư Cách, nó liền ôm mông nhanh chóng bò lên ghế tựa, rất ngoan ngoãn an vị ngồi đó chờ cơm.

Tiêu Thịnh Vũ gắp ít cải xanh bỏ vào bát Thư Lan, cọng cải xanh rờn mát mắt trông rất hấp dẫn, hẳn đây là món anh nấu ngon nhất trên bàn cơm hôm nay, sau đó lại múc canh trứng vào bát cơm của Thư Cách, Thư Lan thấy thế liền lạnh mặt, Thư Cách ngược lại rất vui vì có người ân cần phục vụ như thế, còn thỉnh thoảng lén lút quay sang đánh giá Tiêu Thịnh Vũ.

Trong lòng Thư Lan từ từ hoảng loạn, ăn hai ba cái liền không vô.

Thư Lan vừa rời khỏi bàn ăn thì Tiêu Thịnh Vũ cũng chỉ có thể đem nhiệt tình cống hiến cho Thư Cách.

Thư Cách chớp mắt một cái, Tiêu Thịnh Vũ liền gắp thịt bò bỏ vào chén của nó.

Thư Cách suy nghĩ một chút sau đó mới nói với Tiêu Thịnh Vũ: “Ba ba đồng ý dắt cháu đi công viên rồi.”

Tiêu Thịnh Vũ không nén được vui mừng liền nhếch cao khóe miệng.

“Nhưng ba ba không muốn đi với chú đâu.”

Không nghi ngờ gì thì vì lời này của nó đã khiến Tiêu Thịnh Vũ bị đả kích rất lớn.

“Nếu như chú biểu hiện tốt một chút thì cháu và ba ba sẽ đồng ý cho chú đi cùng.” Thư Cách rất kiêu ngạo mà vung vẩy thìa cơm.

Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy rất hứng thú, đưa tay gạt đi hạt cơm trên mặt Thư Cách, “Vậy muốn chú biểu hiện thế nào đây? Chú cũng muốn đi lắm.”

“Cháu cũng thế.” Khuôn mặt Thư Cách vì hưng phấn mà đỏ ửng, sau đó không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tiêu Thịnh Vũ, “Cháu muốn có đồ chơi mới.”

“Được thôi,” Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy Thư Cách thực sự đáng yêu không chịu được, “Vậy giao kèo thế nhé.”

Tiêu Thịnh Vũ ăn cơm xong liền thành thật xuống bếp rất ra dáng con dâu đảm đang rửa sạch chén bát, thỉnh thoảng ngước lên thấy Thư Lan lặng lẽ một mình ngồi trong phòng khách mà ngẩn người, anh nghĩ thầm hôm nay tâm trạng Thư Lan kích động như vậy, điều đó càng làm anh muốn đối tốt sớm với cậu hơn trước. Một lát sau khi Tiêu Thịnh Vũ rửa chén xong liền lân la đến muốn nói chuyện với Thư Lan kể về đoạn thời gian hai người vui vẻ ở cạnh nhau trước đây, nhưng nhìn vẻ mặt không muốn nghe của cậu, Tiêu Thịnh Vũ đành thở dài một hơi rồi ra về. Sự thực chứng minh rằng Thư Cách không thể đảm nhận được chức trách lớn như vậy, ngày thứ hai lúc đi công viên hải dương với Thư Lan, nó đã hoàn toàn đem Tiêu Thịnh Vũ quên sạch sành sanh mất rồi.

Xem cá heo biểu diễn xong, còn muốn tự tay sờ hải sâm mềm mềm và các loại sinh vật biển kỳ lạ khác.

Một lớn một nhỏ vui vẻ chơi đến tối mới về nhà, Thư Lan cuối cùng mệt đến mức ôm Thư Cách trực tiếp ngủ trên xe taxi luôn.

Trời tối đen bao trùm lên bóng người đứng trước cửa, đó chính là Tiêu Thịnh Vũ.

“Sao lại không bắt máy?”

“Không nghe thấy chuông điện thoại, trễ như vậy anh đến đây làm gì?”

“Anh không thấy em bắt máy nên đến đây xem chút.”

Thư Lan cau mày, “Anh rảnh rỗi đến vậy sao?”

“Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần mà, lần sau để anh đón em nhé, dù gì thì em ôm theo nhóc con cũng không tiện.”

Thư Lan trầm mặc chốc lát liền gật đầu.

Tiêu Thịnh Vũ vì thế mà vô cùng cao hứng, có chút mong đợi nhìn Thư Lan.

Thư Lan đi về phía trước hai bước liền phát hiện Tiêu Thịnh Vũ còn đứng ở phía sau, cậu không nhịn được phải lên tiếng: “Sao anh còn chưa đi?”

Tiêu Thịnh Vũ sờ mũi một cái, “Ừm, anh nghĩ em sẽ để anh vào nhà ngồi một chút.”

“Hôm nay tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ sớm một chút,” Thư Lan không muốn thoáng cái đã nhiệt tình với Tiêu Thịnh Vũ, vậy thì không được tự nhiên lắm, cậu muốn bắc một cây cầu độc mộc, đợi đến khi tống Tiêu Thịnh Vũ qua đầu cầu bên kia liền mạnh mẽ rút cây cầu ấy lại.

“Vậy anh về trước đây.” Tiêu Thịnh Vũ đi xa được mấy bước rồi nói với Thư Lan: “Qua mấy ngày nữa anh dạy em lái xe nhé, như vậy đối với em mà nói sẽ thuận tiện hơn.”

“Gần đây tôi không định mua xe.”

Tiêu Thịnh Vũ vừa tính nói anh cho em mượn xe nhưng nhìn lại vẻ mặt quật cường của Thư Lan, lập tức nuốt lời đó xuống, cũng may là anh phản ứng nhanh nếu không liền đụng vào vảy ngược của cậu rồi, dù sao Thư Lan cũng trưởng thành hơn, cậu cũng đã tập sống độc lập hơn trước, anh nghĩ anh nên giúp Thư Lan trở nên tự tin hơn chứ không phải đơn thuần bẻ đi đôi cánh và tước bỏ sự kiêu ngạo của cậu như trước đây.

Rồi em ấy cũng sẽ lại kiêu ngạo cùng mình đứng chung một chỗ, Tiêu Thịnh Vũ yên lặng tự nói với mình như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.