Hắn vừa dứt lời, ta lập tức giải tán phân nửa linh khí trong người, tu vi rớt xuống đúng tầng chín Luyện Khí kỳ.
Đại sư huynh lùi lại mấy bước, nhìn ta từ trên xuống dưới, lắp bắp:
Hồng Trần Vô Định
“Chuyện này… chuyện này không thể! Sao Thẩm sư muội làm được thế!?"
Hắn tu luyện bốn mươi năm, chưa từng thấy ai có thể chủ động khống chế tu vi hạ xuống như thế.
Ta vung tay như thể không có gì to tát.
Tu vi của ta đều là “vay mượn” mà có, đã mượn thì tất phải trả.
Đại sư huynh nhanh chóng đưa cho ta một tấm lệnh bài vào bí cảnh, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Sư tôn nhất định đã truyền cho Thẩm sư muội bí pháp nào đó."
Cầm lệnh bài trong tay, ta cuối cùng cũng thấy an tâm phần nào.
Ngay từ lúc hắn nhắc đến chuyện Thẩm Nguyệt Ninh muốn vào bí cảnh, trong người ta đã như có vô số kim châm, ngứa ngáy đau nhức, trong lòng trống rỗng như thể sắp đ.á.n.h mất thứ gì vô cùng quan trọng.
Cảm giác kỳ lạ đó đã nhiều lần cứu ta khỏi hiểm cảnh.
Ngày Nguyên Trần chân nhân đến Thẩm phủ thu đồ đệ, vốn không ai báo tin cho ta. Thế mà ta cứ thấp thỏm không yên, cuối cùng liều mình lén chạy đến tiền viện.
Khi thấy viên đo linh thạch sắp bị cất đi, ta bất chấp bị đích mẫu phạt mà đưa tay ấn xuống.
May thay, ta đã đ.á.n.h cược đúng.
Từ một kẻ phàm nhân không thể làm chủ vận mệnh, ta bước vào con đường tu tiên này.
Khi bí cảnh mở ra, ta còn nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tu-dao-tai-nguyen-khap-the-gian-deu-tu-dang-den/4640709/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.