Phúc Gia ngẩn người, có hơi tò mò nhưng không nhiều lắm.
Vẫn chưa kết hôn, dù sao thì không nên gặp riêng với ngoại nam không quen biết. Mọi người xung quanh đang nhìn, cũng không cần thiết, Phúc Gia không có hứng thú với bộ dáng của hắn.
"Thôi đi." Phúc Gia nói: "Không gặp, tránh phiền phức."
Đúng như dự đoán, Bạch Hòa đáp: "Vâng." Sau đó đi làm việc.
Ngày qua ngày, thẳng đến ngày đại hôn, bên ngoài Đông Hoa Môn, Phúc Gia nhìn thấy một bóng dáng từ xa xa.
Hôm ấy, địch y (1) tầng tầng lớp lớp, bọc nàng như một cái bánh chưng, trang sức nặng như mang áo giáp. Ra khỏi tẩm cung Phúc Gia mới lấy lại tinh thần.
Nàng cầm chiếc quạt mà những cung nữ thân cận thêu cho mình, theo lễ nghi từ biệt phụ hoàng, bên ngoài Tử Thần điện, nàng thấy thái tử đầu tiên, một thân triều phục, bên hông đeo hoành đao.
Thấy nàng đến gần, thái tử tiến lên đón nàng, có chút ủy khất: "A tỷ."
Phúc Gia nhìn hắn một cái.
Hai tháng này, vì chuyện nàng muốn gả cho Lan Phong mà tên đệ đệ bướng bỉnh này đã ầm ỷ với nàng một hồi. Phúc Gia và hắn bất đồng quan điểm, nên cuối cùng đành tránh mặt nhau.
Đến cuối cùng, thái tử kiên quyết nói: "Nếu a tỷ cố chấp muốn gả cho kẻ nghèo hèn kia thì ngày đại hôn ta sẽ không tới."
Kết quả, không chỉ đến mà còn chủ động đưa tiễn.
Trước mặt Phúc Gia bị che bởi một chiếc quạt, thấy thái tử vươn tay đỡ, trong lòng nàng có chút cảm động.
Quả thật nàng và mẹ tình cảm rất tốt, đối với đệ đệ tuy có hơi lạnh nhạt nhưng hoàn toàn không phải không có tình cảm. Nàng rất hy vọng kiếp này hắn sống lâu một chút, bản thân cũng có thể yên lòng một chút.
Nàng đặt tay lên tay đệ đệ, dùng sức nắm một chút, bước lên kiệu nhỏ.
Kiệu nhỏ đi từ Tử Thần Điện đến Đông Hoa Môn thì dừng lại. Cung phi nữ quan, cùng trăm xe của hồi môn đang ở trong cung. Ngoài cửa, binh lính của nhai đạo ty (2) từ sớm đã dùng nước tẩy rửa sạch sẽ mặt đường. Xe của thái tử và hoàng hậu ở phía sau, sẽ đi phía cùng của đội ngũ tiễn Phúc Gia.
Bên ngoài Đông Hoa Môn, trong đội ngũ đón dâu, một nam tử cưỡi con ngựa cao lớn, mặc y phục đỏ, thắt lưng đeo đai ngọc, chắc hẳn là Lan Phong rồi. Nhưng trước sau đều là nghi quan (3),nàng cũng không nhìn được rõ. Nghĩ đến võ tướng thì đều mang bộ dáng hung hãn.
Phúc Gia muốn dời quạt đi để nhìn cho rõ thì Bạch Hòa ho khan một tiếng.
Phúc Gia lườm nàng ấy một cái, lườm xong thì vẫn ngoan ngoãn tiếp tục che mặt. Nàng vén rèm châu, bước lên chiếc kiệu lớn vàng đồng.
Nâng kiệu là Thiên Vũ Quân của Thượng Tứ Quân (4),trái phải mỗi bên sáu người, tổng cộng mười hai người, ngoài ra còn có cung tần cầm hồng la tiêu kim chưởng phiến (5) hai bên.
Tốt rồi, che chắn kín thật, cái gì cũng không thấy. Phúc Gia chỉ có thể nghe Bạch Hòa, Tuệ Tuệ nhỏ giọng nói cho nàng nghe đã đi đến chỗ nào.
Bởi vì phủ công chúa và Đông Hoa Môn quá gần nhau, khoảng cách thậm chỉ không đủ để đội ngũ mang đồ cưới đi ra hết. Cho nên khi đón dâu, phải đi vòng quanh hoàng thành hai vòng, chờ bách tính thành Tây Kinh nhìn đủ rồi mới đi về hướng phủ công chúa.
Khi những lễ nghi rườm ra kết thúc thì bên ngoài đã về đêm. Nàng vào phòng tân hôn trước Lan Phong, nhàm chán ngồi chờ trên giường.
Tân lang còn đang tiếp khách ở sảnh.
Xiêm y đã đổi từ váy dài thành thường phục, đồ trang sức đổi đi đổi lại vẫn nặng như thường, làm cổ Phúc Gia mỏi nhừ. Nàng muốn gỡ ra nhưng sau đó còn có nghĩ lễ nên đành phải dựa vào thành giường cho đỡ nặng.
Lan Phong uống không ít rượu, trên người hơi nóng. Trước khi vào phòng tân hôn, hắn cố ý súc miệng, đổi thường phục rồi mới bước vào phòng chính.
Hắn chậm rãi đi vào, đánh giá căn phòng của công chúa. Trong phòng có một tấm bình phong, bên ngoài là một chiếc giường la hán. Hai bên là nhĩ phòng, phía sau còn có phòng để tắm gội. Giữa phòng chính và nhĩ phòng có hành lang nhỏ thông nhau, trên hành lang có rèm che, nhóm tỳ nữ thay phiên gác đêm ở đây.
Hắn tiến bước vào trong phòng. Giày đen dưới chân chạm vào thảm nhung mềm mại, hắn hơi thất thần, cảm giác xa hoa như vậy đã từ rất nhiều năm trước, khi cha mới dẫn hắn vào ở phủ tri châu, tri châu tiền nhiệm để lại.
Trong phòng có nến đỏ được đặt trên đế đồng, bốn bức tường đều được lát gạch đỏ thẩm, những tấm vải gấm dệt thổ cẩm màu hồng sen đậm, ghế bành màu nâu làm từ gỗ hoa lê, bàn để đàn, vài cái bàn nhỏ, trước bàn trang điểm đặt một chiếc gương đen cẩn xà cừ, trên thư án là nghiên mực Huy Châu.
Hắn đi qua bình phong, thấy tân nương của hắn đang dựa vào tấm rèm chu sa khảm vàng trên giường la hán mà ngủ thiếp đi.
Bạch Hòa vừa muốn đi vào để lay Phúc Gia tỉnh thì Lan Phong làm động tác đừng lên tiếng.
Bạch Hòa lui ra ngoài, trong căn phòng lớn chỉ còn lại đôi phu thê mới cưới.
Ánh mắt Lan Phong dừng trên người Phúc Gia không bao lâu thì đã chuyển hướng về phía những tấm lụa đỏ bên cửa sổ.
Hắn bước vài bước ra ngoài tìm một cái ghế vuông ngồi xuống, nghiêng người nhìn ra bên ngoài, sau đó cầm lấy thanh đoản kiếm trong tay áo, nhẹ nhàng vuốt ve.
Khách khứa bên ngoài còn chưa về, vẫn đang rất ầm ĩ, nhưng trong phòng lại như ngăn cách với thế gian, cả phòng tràn ngập màu đỏ thắm.
Nến đỏ nổ lách tách, Phúc Gia bỗng tỉnh giấc.
Nàng lập tức dùng quạt che mặt, thấp thoáng thấy một thiếu niên mặc y phục màu đỏ cách đó không xa, an tĩnh mà ngồi.
Nàng tằng hắng một tiếng, Bạch hòa đang chờ phía ngoài bức rèm lập tức đi vào: "Điện hạ, còn lễ áp giường."
Phúc Gia gật đầu, vài cung tần với dáng dấp phú quý bước vào, kéo Lan Phong đến ngồi bên cạnh Phúc Gia, lấy vạt áo của hắn đặt lên trên búi tóc của Phúc Gia.
Cung tần đi đầu cười nói: "Công chúa điện hạ thân phận tôn quý, tuy là gả thấp, nhưng sau này vẫn nên khiêm nhường sống cùng nhau."
Phúc Gia che quạt cười nói: "Việc đó đương nhiên rồi."
Hai người uống rượu hợp cẩn, mọi người vây quanh nói lời cát tường, Phúc Gia không uống được rượu nên chỉ uống nước trắng. Khi hai người tiến sát lại, Phúc Gia nhỏ giọng nói: "Nguyện lang quân đời này một bước lên mây, mọi chuyện như ý."
Tay cầm ly rượu của Lan Phong hơi khựng lại, có hơi thắc mắc.
Bạch Hòa ở bên cạnh ra sức rãi táo đỏ, long nhãn, trêu đùa: "Công chúa, phò mã, chuyện này nói thầm thôi nhé?" Tuệ Tuệ cầm cái giỏ hỷ đựng đậu phộng che mặt nói: "Xấu hổ, xấu hổ."
Sau khi náo loạn một trận thì mọi người tản đi, Phúc Gia đang lựa lời để nói thì Lan Phong đã mở miệng trước.
Hắn nắm thanh đoản kiếm trong tay áo, ngón tay dừng lại trên hoa văn uốn lượn quen thuộc, giọng nói như cây thanh tùng đầu xuân, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
"Lời nguyện vừa rồi của điện hạ là có ý gì?"
Triều đại này, cấp bậc của phò mã chỉ dừng lại ở ngũ phẩm, cưới công chúa xem như vô duyên với chức quan cao, đời này chỉ làm một người phú quý nhàn rỗi, nói gì tới một bước lên mây?
Một phần gương mặt của Phúc Gia vẫn còn che sau chiếc quạt, nghĩ thầm, nếu hắn thẳng thắn như vậy thì ta cũng nói thẳng vậy.
"Có một vài lời ta muốn cùng ngươi nói rõ."
"Nàng nói đi."
Nàng buông quạt xuống, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trái tim nhất thời loạn nhịp.
Kiếp trước trước, Lan Phong chỉ là một cái tên mà thôi, nàng chưa bao giờ gặp mặt. Nghe Bạch Hòa nói, vị võ tướng này rất anh dũng, mạnh mẽ, gặp thần giết thần, vì muốn đăng cơ làm hoàng đế mà đại hoàng tử hận không thể ăn tươi nuốt sống người này.
Vậy nên nếu đem Triệu - Lan hai người làm hình mẫu nhân vật trong thoại bản thì cũng không khác biệt với Quan Vũ và Lữ Bố là bao. Đều cao tám thước, cơ thể rắn chắc, người kiên cường râu tóc đầy mặt.
Chứ không phải như thiếu niên trước mặt này, thân hình cân đối, cao to, gương mặt thanh tú.
Thoạt nhìn hắn thậm chí còn có chút yếu ớt.
Dưới ánh nến, đôi đồng tử màu hổ phách của Phúc Gia hơi rung động, bộ dáng đang chuẩn bị lý do thoái thác kia, ở trước mặt hắn không phù hợp lắm.
"Nghe nói ngươi đã có người trong lòng. Thành hôn với ta là do cha ta tứ hôn, cũng là bất đắc dĩ đúng không?"
Phúc Gia hơi do dự, sau đó nàng nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần lo, ta cũng vậy, chúng ta đều bị ép buộc."
Tay Lan Phong đang để mép giường la hán hơi giật giật, sắc mặt lạnh đi.
Nghi hoặc, bất an tới hôm nay cuối cùng cũng đã có đáp án. Hắn đột nhiên cảm thấy trống rỗng, nhất thời cũng không có cảm xúc gì nhiều. Phản ứng đầu tiên lại là may mắn.
Cũng may mấy tháng nay, chưa sinh ra ý nghĩ quá phận.
Giọng nói của hắn bình ổn, không nhìn nàng: "Cho nên?"
Phúc Gia cầm quạt: "Không bằng chúng ta hợp tác với nhau, hai bên đều có lợi."
Lan Phong rốt cục nhìn về phía nàng, ánh mắt hắn quạnh quẽ, hỏi nàng: "Ta lợi chỗ nào, điện hạ lợi chỗ nào."
Phúc Gia thấy thương lượng có hiệu quả, chậm rãi nói: "Tào hoàng hậu muốn lập đại hoàng tử làm thái tử, rất sợ người tỷ tỷ ruột của thái tử hiện tại là ta, sợ ta dùng quan hệ thông gia lôi kéo quyền thần thế gia. Ta gả cho ngươi, khiến bà ta yên tâm, ta là vì muốn bảo vệ mình. Ngươi.."
Nàng đứng lên, rót một ly rượu, đưa lưng về phía hắn: "Ngươi muốn ở bên người trong lòng của mình, muốn quan chức cao, muốn thực hiện khát vọng của Lan tri châu lúc sinh thời. Ta nói đúng không?"
Lan Phong cũng đứng lên, ánh mắt nặng trĩu nhìn Phúc Gia: "Điện hạ, người trong lòng của ta là ai?"
Hắn cao hơn Phúc Gia một cái đầu, hắn đứng trước mặt nàng, bóng tối che phủ, che khuất đi cả những ngọn nến đang lay động.