Đây là chuyện mà Phúc Gia chột dạ nhất.
"Người trong lòng ngươi là biểu muội của ngươi." Nàng không dám quay đầu lại, chỉ cảm thấy có một hơi thở lạnh thấu xương đang áp phía sau lưng mình.
Đôi vai mảnh khảnh hơi co lại, trang sức trên đầu nhẹ nhàng lay động: "Chưa lấy được công danh, cữu cữu của ngươi sẽ không đáp ứng."
Lan Phong cúi đầu, vẻ mặt hờ hững: "Vậy nên điều mà ta nghe được, hôn sự này do người chủ động đi cầu không phải sự thật?"
"Là thật. Chỉ có điều thời điểm ta xin tứ hôn cũng không biết chuyện này."
Phúc Gia xoay người, ngón tay trắng nõn nắm chặt chiếc ly bạch ngọc, rượu tràn ra, từ ngón tay xuống mu bàn tay, làm ướt cổ tay áo.
Lại một lần nữa, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt của hắn phản chiếu lại sự bối rối và bất an của nàng.
Sắc mặt của thiếu niên bình thản, không thể nhìn ra được đang có cảm xúc gì.
Vì vậy, Phúc Gia cố lấy can đảm, tiếp tục bàn điều kiện vơi hắn: "Như vậy đối với ngươi mà nói cũng là tốt nhất rồi. Làm phò mã có bổng lộc, có ruộng đất, có thể đảm bảo cả gia đình ngươi được phú quý, sau này khi thái tử đăng cơ, địa vị vững chắc, ngươi có công phò tá, Lan gia mới có thể hưởng thụ một đời vinh sủng."
Sau khi nói xong thì nàng cũng ngưng lại, hơi ngẩng mặt lên, dường như đang chờ đáp án của hắn.
Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh nến soi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-sinh-ga-cho-thu-linh-phan-quan/2896478/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.