Kỷ Lăng đeo tai nghe lướt video trên điện thoại, đại khái là vì ngồi ở thoải mái quá, lướt được một lúc thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi...
Trong cơn mê man, dường như có người đang gọi tên cậu.
Hàng mi của Kỷ Lăng khẽ run rẩy, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng theo bản năng, mắt hé ra một đường, liền đối diện với khuôn mặt của người đàn ông gần trong gang tấc, cậu ngây ngốc nhìn sự bi thương dày đặc như biển rộng ẩn trong đôi mắt của người đàn ông, đầu óc đột nhiên chết máy, đây là chuyện gì vậy?
Cảnh Tùy hơi thất thần, nhìn sự mê mang nơi đáy mắt của cậu thiếu niên vừa mới tỉnh dậy, hai người cứ như vậy mà nhìn thẳng nhau...
Đột nhiên, Cảnh Tùy cởi áo khoác của mình ra, đột tác vô cùng tự nhiên đắp lên người cậu thiếu niên, sau đó không chút để ý đứng thẳng dậy, nhàn nhạt nói: “Tôi thấy cậu ngủ rồi, sợ cậu bị lạnh.”
Kỷ Lăng: “...”
Cảnh Tùy xoay người quay trở về chỗ ngồi của mình, cúi đầu chuyên chú nhìn giấy tờ, giống như ban nãy thực sự chỉ là tới đắp áo cho Kỷ Lăng thôi vậy, ngôn từ cử chỉ từ đầu tới cuối đều rất bình thường.
Kỷ Lăng ngồi trên ghế sofa, đầu ngón tay nắm lấy viền áo vest của người đàn ông, hình như trên quần áo người đàn ông vẫn còn sót lại độ ấm của đối phương, nơi chóp mũi là mùi tùng hương tươi mát dễ ngửi, chất liệu của áo cũng rất dày dặn, sắc mặt Kỷ Lăng hơi nóng bỏng đỏ bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-sinh-dam-vai-ac-deu-yeu-toi/2461809/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.