Kỷ Lăng đối diện với đôi mắt đen của người thanh niên, không biết vì sao lại có chút căng thẳng, cậu thầm nghĩ, có thể là vì nhìn trông Ninh Khả Hàm có hơi căng thẳng nên mới lây sang cậu...
Chú của bạn học hỏi tên của mình, đương nhiên không thể không trả lời, Kỷ Lăng ngoan ngoãn cất tiếng nói: “Chào anh, tôi tên Kỷ Lăng.”
Lời vừa dứt, liền thấy vẻ mặt của đối phương đột nhiên thay đổi trông vô cùng đáng sợ, đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu kia, sắc bén giống như một con dao vậy, tựa như muốn nhìn thấu cậu hoàn toàn!
Cơ thể Kỷ Lăng không khỏi cương cứng, nhưng chỉ trong chớp mắt, biểu cảm của người thanh niên đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cứ như dáng vẻ đáng sợ ban nãy, chỉ là ảo giác của cậu thôi vậy.
Cậu cảm thấy người này rất kì lạ, nhìn sang Ninh Khả Hàm với ánh mắt cầu cứu.
Ninh Khả Hàm vội vàng nói: “Chú nhỏ, vậy chúng cháu ra ngoài trước đây ạ, không làm phiền chú nữa.”
Hai người đi ra bên ngoài, cũng coi như thoát khỏi ánh mắt khiếp người kia, Kỷ Lăng khẽ thở phào một hơi, nhịn không được tò mò nói: “Cái người ban nãy kia là chú của cậu à?”
Ninh Khả Hàm gật gật đầu.
Kỷ Lăng cảm khái nói: “Chú của cậu nhìn trông trẻ thật đấy.” Dáng vẻ cũng chỉ mới hai mươi tư hai mươi lăm thôi nhỉ...
“Ừm.” Ninh Khả Hàm mỉm cười, còn không phải sao? Chú nhỏ là đứa con có được lúc tuổi già mà ông cụ yêu thương nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-sinh-dam-vai-ac-deu-yeu-toi/2461807/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.