Hai người lại trò chuyện thêm một lúc nữa.
Hà Nguyệt Tâm thật sự là có cái nhìn mới hoàn toàn về Mục Xuyên, Mục Xuyên tuy rằng kiệm lời, nhưng khi trò chuyện với cô thì vẫn sẽ rất lịch sự mà nghiêng người nghiêm túc lắng nghe, sau đó cũng ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nghiêm túc hồi đáp lại.
Ánh mắt của Mục Xuyên đặt hết lên người Hà Nguyệt Tâm, giờ cô đang cúi đầu xuống, tay sờ cằm mèo mẹ, khiến cho mèo mẹ thoải mái đến nổi híp cả mắt lại.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Hà Nguyệt Tâm vẫn là cô gái lương thiện như vậy.
Kiếp trước sau khi anh bị cuốn vào vụ lừa gạt mang tính thương nghiệp xong thì mới biết được đó là âm mưu của Mục Hoài, nếu để Mục Hoài tìm thấy anh thì cái chờ đợi anh chính là nạn lao ngục kéo dài mấy chục năm, cả nửa đời sau đều sẽ bị hủy hoại hết.
Nên anh chỉ có thể vừa lẩn trốn vừa chờ đợi thời cơ phản kích lại. Vì để tránh bị tìm thấy, cho nên anh đã ngụy trang thành người vô gia cư, cả ngày đều bận cái quần bạc màu và cái áo bành tô lớn dơ dấy nhìn không ra màu sắc vốn có của nó, rồi còn kết hợp với giày rách lổ và chải quả đầu che hết nửa khuôn mặt mình lại, mỗi ngày đều ngủ ở ven đường hoặc là dưới chân cầu.
Trên người anh tuy rằng còn tiền và có giấy tờ tùy thân, nhưng anh không dám đi thuê nhà nghỉ hay là đến những cửa tiệm nhỏ có CCTV để mua đồ. Vì để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trung-sinh-bon-nguoi-anh-deu-cung-chieu-toi/1193506/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.