Mặt trời chói chang, không khí oi bức, gió nóng thổi qua từng đợt, cả thành phố C giống như một cái lồng hấp lớn.
Cố Chỉ kéo vali, cởi chiếc mũ lưỡi trai màu trắng trên đầu xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cây long não nằm phơi nắng ven đường phía bên trường học.
Phòng bảo vệ, ông lão đang ngồi khoanh chân dưới bóng cây.
Ông lão đã nhìn chằm chằm Cố Chỉ nửa ngày, dù sao thiếu niên đẹp trai như vậy đứng ở cổng trường trung học số một thành phố đã một lúc lâu, muốn không chú ý cũng khó.
Cố Chỉ thân cao một mét tám lăm, đôi mắt thâm thúy mang theo màu nâu xám nhàn nhạt, tuy rằng đang mặc áo ngắn tay màu trắng, nhưng mơ hồ có thể thấy được đường nét của bụng.
"Tiểu tử, sao còn chưa vào?" Bảo vệ cửa nhìn không được, mở miệng nói.
Cố Chỉ không nói chuyện, nhưng lại kéo vali đi vào trường học.
Lúc này đã mười giờ sáng, là thời điểm mặt trời chói nhất, Cố Chỉ muốn đội mũ, nhưng lại phát hiện mũ trên tay đã nóng đến không chịu được, căn bản không có biện pháp đội lên đầu.
Hắn cũng không quen thuộc Nhất Trung, lúc này lại là thời gian lên lớp, ngay cả sân thể dục cũng không có một bóng người.
Thật vất vả đi tới dưới lầu dạy học, Cố Chỉ đẩy vali vào góc rẽ cạnh cầu thang, tay không đi lên lầu.
Cũng may trước khi đến trường học đã tự tìm hiểu vị trí của văn phòng, vậy nên cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Cố Chỉ còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng oán giận của giáo viên trong văn phòng.
"Lớp chúng tôi chuẩn bị nhận một học sinh chuyển trường, từ trường trung học số 8 của thành phố C."
Có đồng nghiệp nghe xong trêu ghẹo nói: "Trung học số 8 là trung học trọng điểm, trường học của chúng ta có thể so sánh sao? Lão Nghiêm, lần này anh có thể xem như nhặt được bảo bối rồi."
Nghiêm Khoan thở dài.
Hắn đã xem qua hồ sơ trường học đưa, biết học kỳ trước thành tích mỗi môn của học sinh chuyển trường đều là 0 điểm, sở dĩ phải chuyển trường là vì học kỳ trước học sinh chuyển trường đánh một cậu ấm của Trung học số 8 vỡ đầu.
"Đúng rồi, học sinh chuyển trường kia tên là gì?" Đồng nghiệp đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng nghĩ nhất định phải cẩn thận nhận thức vị học sinh chuyển tới từ Trung học số 8 này.
Nghiêm Khoan há miệng thở dốc, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, theo tiếng động nhìn lại, liền thấy cửa văn phòng bị đẩy ra, một thiếu niên mặc áo trắng đứng ở ngoài cửa.
"Là Cố Chỉ phải không?"
Nghiêm Khoan có chút xấu hổ, không biết cuộc đối thoại vừa rồi của mình cùng đồng nghiệp Cố Chỉ có nghe được không, cũng may không nói gì quá đáng, Nghiêm Khoan cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Thầy, là em."
Cố Chỉ đi vào, không đề cập tới cuộc đối thoại vừa rồi mình nghe được.
Giọng nói của thiếu niên trầm lắng dễ nghe như tiếng đàn Cello cổ.
Nghiêm Khoan không khỏi nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt.
Không uốn tóc, không nhuộm tóc, cũng không đeo khuyên tai hay mặc quần áo kỳ quái.
Tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Vì vậy, ánh mắt không khỏi trở nên nhu hòa: "Vali của trò đâu, trong điện thoại không phải nói sẽ trọ ở trường sao?"
"Vali quá nhiều đồ, để ở dưới lầu."
Nghiêm Khoan gật gật đầu: "Cũng tốt, phòng 511 còn giường trống, bây giờ thầy đưa em đến ký túc xá."
Cố Chỉ không cự tuyệt, dù sao hắn cũng chưa từng tới Nhất Trung.
Nghiêm Khoan dẫn Cố Chỉ đi lĩnh chăn bông cùng drap trải giường mới, sau đó đến ký túc xá nam.
Dọc theo đường đi Nghiêm Khoan dặn dò không ít chuyện, Cố Chỉ đôi khi có lệ ứng phó vài câu.
Nhưng Nghiêm Khoan lại cao hứng không chịu được.
Nghĩ đến học sinh mới cũng không có nghịch ngợm như trên hồ sơ viết.
Bởi vậy đối với Cố Chỉ càng thêm nhiệt tình.
"Thầy, tới rồi." Cố Chỉ thấy Nghiêm Khoan còn đang tự suy nghĩ, nhíu nhíu mày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]