Nghiêm Khoan cười gượng hai tiếng, đi vào phòng ngủ. 
Phòng tám người tiêu chuẩn, sau cửa có tủ đựng đồ. 
Cố Chỉ nhìn một vòng, cau mày. 
Tuy rằng phòng ngủ không có mùi lạ, nhưng trên giường nào cũng rất bừa bộn, nhất là khoảng trống bên cạnh giường, quả thực là vô cùng thê thảm. 
Nghiêm Khoan rất ít khi đến ký túc xá, dù sao cũng đã là học sinh cấp ba, kết thúc giờ tự học buổi tối đã mười một giờ, cả học sinh và giáo viên đều rất mỏi mệt, bởi vậy hắn cũng không kiểm tra vệ sinh của ký túc xá. 
Giờ phút này nhìn giường trong phòng 511 bừa bộn, tức giận đến đau gan. 
Rõ ràng chung quanh phòng cũng khá gọn gàng, nhưng vì sao trên giường lại bừa như vậy? 
Chăn bông gấp lỏng lẻo, ga trải giường cũng bị xốc lên, lộ ra ruột chăn trắng tinh. 
Cố Chỉ lập tức đi đến bệ rửa mặt, liếc mắt nhìn ra dòng sông Dương Tử trong xanh bên ngoài, sau đó rửa sạch tay. 
"Thầy, thầy về dạy học trước đi." Cố Chỉ quay đầu nói. 
Nghiêm Khoan vốn cũng không nghĩ sẽ ở chỗ này lâu, hơn nữa hắn còn có tiết, liền gật gật đầu, dặn dò vài câu liền rời đi. 
Sau khi Nghiêm Khoan rời đi, Cố Chỉ lấy khăn mặt trong vali của mình ra, rửa mặt, sau đó bắt đầu trải giường chiếu. 
Hắn cũng không định đến lớp buổi sáng, cho nên cả sáng đều ở phòng ngủ. 
Giữa trưa mới tan học Nghiêm Khoan liền gửi thời khóa biểu cho hắn. 
Cố Chỉ lướt màn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trum-truong-thich-toi/2976367/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.