Nhiếp Câu lôi kéo Kê Du Cẩn đi về phòng, những bọt tuyết trên người nếu không mau rửa sạch, chốc lát sẽ tan thành nước làm ướt quần áo, rất dễ bị cảm. Những người khác có lẽ không sao, nhưng Nhiếp Câu biết Kê Du Cẩn có bao nhiêu yếu ớt, không thể không chú ý. Có đôi khi Nhiếp Câu cũng rất mâu thuẫn, một mặt hắn muốn Kê Du Cẩn tham gia nhiều hoạt động xã giao bình thường, miễn cho anh cứ một mình suy nghĩ quá nặng nề, sẽ tạo thành tai họa ngầm cho bệnh trầm cảm. Mặt khác lại vô cùng lo lắng, Kê Du Cẩn tiếp xúc với bên ngoài sẽ không cẩn thận bị thương. “Tuyết này tan rất nhanh, anh xem tóc hơi ướt rồi này, mau tắm nước nóng đi, tôi thuận tiện lấy quần áo của anh cầm đi hong khô một chút, anh tắm xong ra là có thể mặc.” Nhiếp Câu nói. Kê Du Cẩn cũng lo lắng mình sinh bệnh sẽ mang đến phiền phức cho Nhiếp Câu, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời Nhiếp Câu đi tắm. Quần áo chỉ ướt một chút, dùng máy sấy tóc hong một lát đã khô, chờ Kê Du Cẩn tắm xong ra, quần áo khô ráo ấm áp đã đặt ở cửa phòng tắm. Nhà khách này chỉ có bấy nhiêu lớn, những việc làm của Nhiếp Câu lại không tránh né người khác, ai mà không nhìn thấy? Trai thẳng chỉ xem hắn với Kê Du Cẩn là bạn bè tốt, mà trong mắt hai đồng chí như Phi Ngư với Tiêu Tiêu, khó tránh khỏi hâm mộ Kê Du Cẩn được đối đãi như vậy. (Đồng chí: Cách gọi các bạn gay.) Tiêu Tiêu nhịn không được hỏi Nhiếp Câu: “Tóc với quần áo của cậu có hơi ướt, tôi lấy máy sấy hong khô cho cậu nhé?” Nhiếp Câu giơ tay sờ sờ tóc mình, quả thật có hơi ướt. Nhưng thân thể của hắn luôn rất tốt, chút ướt át này lát nữa cũng sẽ bị gió nóng điều hòa hong khô, sẽ không bị bệnh, liền nói: “Cảm ơn, nhưng mà không cần phiền phức vậy đâu. Điều hòa trong phòng rất khô ráo, lát nữa là tốt thôi.” Chờ Nhiếp Câu rời đi, Phi Ngư nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Tiêu hỏi: “Cậu đây là đang làm cái gì?” “Làm cái gì là làm gì? Chỉ là nói muốn giúp cậu ta sấy tóc thôi. Hơn nữa, hiện tại cậu ta với Kê Du Cẩn chỉ là bạn bè, không phải người yêu, dù tôi có ý gì khác, cũng không phải kẻ thứ ba, không phải sao?” Vẻ mặt Tiêu Tiêu có hơi mất tự nhiên nói. Phi Ngư nghiêm mặt kéo Tiêu Tiêu về phòng, sau khi đóng cửa lại thấp giọng nói: “Tiêu Tiêu! Horse vừa nhìn đã biết vô cùng yêu A Cẩn, cậu thích cậu ta sẽ không có kết quả!” Tiêu Tiêu im lặng trong chốc lát, nói: “Chưa chắc đâu.” Phi Ngư nhìn ra ý của cậu ta, van nài khuyên nhủ: “Tôi biết nhà cậu có quyền có thế, nhưng horse không phải như là kẻ thấy lợi quên nghĩa, nếu cậu ta là người như vậy cũng không đáng cậu yêu thích. Hơn nữa, nếu cậu ta không yêu cậu, cậu dùng thủ đoạn để ở bên hắn thì cậu có thể hạnh phúc sao?” “Vậy còn cậu? Cậu nghĩ được lý trí như vậy, tại sao còn muốn ở bên anh họ của tôi?” Tiêu Tiêu hỏi ngược lại, Phi Ngư á khẩu không trả lời được. Hai người giận dỗi im lặng một lát, Tiêu Tiêu có hơi đuối lý cúi đầu mở miệng nói: “Cậu biết đó, đồng chí muốn gặp một bạn lữ đáng tin có bao nhiêu khó khăn, tôi thật vất vả mới động tâm, nếu không tranh thủ đã từ bỏ, tôi không cam lòng. Chẳng sợ cậu ta thích tôi không giống Kê Du Cẩn, chỉ cần đối xử tốt với tôi bằng một nửa đối xử với Kê Du Cẩn tôi cũng đã thỏa mãn. Hơn nữa bọn họ cứ chậm chạp không làm rõ quan hệ, nghĩ đến giữa hai bên có khúc mắc gì đó, vậy tại sao tôi không thể thử một lần? Như vậy đi, hiện giờ mỗi ngày bọn họ đều cùng chung chăn gối, chờ ngày xuống núi nếu bọn họ làm rõ quan hệ của mình, tôi sẽ từ bỏ, nếu bọn họ vẫn là bạn bè, tôi làm sao cũng phải tranh thủ cho bản thân.” Phi Ngư im lặng trong chốc lát, mới lạnh lùng nói: “Cậu đã quyết định rồi tôi còn nói được gì nữa? Cậu và A Cẩn đều là bạn của tôi, tôi sẽ không thiên vị giúp bất kì ai, về sau cũng đừng nói chuyện này với tôi nữa. Nhưng mà có một chuyện cậu nên nhớ kỹ, Tiêu Tiêu của tôi là một người thiện lương chính trực, chứ không phải là một kẻ thứ ba phá hỏng gia đình người khác!” Tuyết lớn ở thành phố S rơi sáu ngày mới ngừng, lại thêm bốn ngày con đường xuống núi mới hoàn toàn tan tuyết đọng, khôi phục giao thông. Ngày đó xuống núi thời tiết rất tốt, trời còn chưa sáng Nhiếp Câu đã kéo Kê Du Cẩn đi ngắm mặt trời mọc. Mặt trời từ sau dãy núi xa từ từ lộ diện, chân trời xám xịt dần dần bị ráng đỏ thay thế, dòng sông xanh uốn lượn xa xa bị nắng sớm nhuộm lên một tầng màu cam óng ánh, nhìn có vẻ ấm áp. Tay Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn không biết lúc nào đã đan vào nhau, hai người không nói gì cả, chỉ lẳng lặng thưởng thức non sông gấm vóc, đắm chìm vào giây phút năm tháng yên bình này. Sau khi mặt trời hoàn toàn ló dạng, những người khác trong nhà khách cũng đi lên. Ở trên núi mười ngày mọi người đã rất nóng lòng muốn về nhà, dọn dẹp hành lý của mình xong liền chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Tiêu Tiêu nhân lúc Nhiếp Câu không ở cạnh Kê Du Cẩn mà bước đến, vẻ mặt ái muội nhỏ giọng nói: “Cùng chung chăn gối gần nửa tháng, hai người đã không còn là bạn bè nữa rồi phải không?” Kê Du Cẩn vì cụm từ “cùng chung chăn gối” này mà đỏ mặt, hoảng loạn lắc đầu với Tiêu Tiêu, lấy di động ra giải thích: [Chúng tôi chỉ là ở chung phòng thôi, không có xảy ra chuyện gì hết, cậu đừng có nói đùa như vậy.] Tiêu Tiêu nhận được câu trả lời, thu lại vẻ mặt ái muội, không phục bộ dáng không có việc gì: “Thế à… vậy tôi hiểu lầm hai người rồi.” Kê Du Cẩn nghe Tiêu Tiêu nói như vậy, cho rằng đối phương đã tiếp nhận câu giải thích của mình, cũng buông xuống chuyện này. Chỉ là cụm từ “cùng chung chăn gối” thường quanh quẩn trong đầu anh, bởi vậy, buổi tối đầu tiên sau khi về nhà, Kê Du Cẩn mất ngủ. Bịt mắt trợ giúp giấc ngủ không dùng được, nhạc giúp ngủ ngon trước kia cũng mất tác dụng, có vẻ như thời gian mười ngày đã qua kia, đã khiến anh quen ngủ bên cạnh Nhiếp Câu. Tư thế ngủ của Nhiếp Câu cũng không quá đàng hoàng, thích ôm này kia để ngủ, thường thường ngủ ngủ sẽ ôm Kê Du Cẩn vào lòng hắn. Ban đầu Kê Du Cẩn còn hồi hộp đến tim đập gia tốc, nhưng sau đó cũng đã quen với lồng ngực to lớn của đối phương, quen với cánh tay rắn chắc đó, quen với hơi thở ẩm ướt bên tai, quen với nhiệt độ cơ thể ấm áp hơn mình rất nhiều kia. Làm sao đây? Dù nhắm mắt lại hay mở mắt trao tráo, trong đầu anh tràn ngập đều là những thứ của Nhiếp Câu! Kê Du Cẩn ngủ không được, khó tránh khỏi suy nghĩ miên man. Anh nghĩ đến bình thường Nhiếp Câu chăm sóc mình, nếu nói chỉ là sự chăm sóc đối với chủ nhà hay bạn bè, phỏng chừng sẽ không ai tin tưởng, hơn nữa Nhiếp Câu cũng không chỉ một lần mà khen diện mạo của anh… Kê Du Cẩn không quá tự tin mà nghĩ, có lẽ Nhiếp Câu cũng có một chút gì đó thích anh nhỉ? Nếu mình đánh bạo tỏ tình với hắn, lỡ như hắn sẽ đồng ý thì sao? Hoặc là nói lớn mật một chút, ỷ vào khuôn mặt được đối phương khen ngợi này mà đi quyến rũ hắn, có thể sẽ thành công hay không? Đáng tiếc những điều này Kê Du Cẩn chỉ dám suy nghĩ một chút, cũng không dám hành động thật sự. Suy cho cùng thân thể của mình dị dạng thế này, dù Nhiếp Câu thích nam hay thích nữ, đều sẽ cảm thấy ghê tởm đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]