Nhiếp Câu lôi kéo Kê Du Cẩn đi về phòng, những bọt tuyết trên người nếu không mau rửa sạch, chốc lát sẽ tan thành nước làm ướt quần áo, rất dễ bị cảm. Những người khác có lẽ không sao, nhưng Nhiếp Câu biết Kê Du Cẩn có bao nhiêu yếu ớt, không thể không chú ý.
Có đôi khi Nhiếp Câu cũng rất mâu thuẫn, một mặt hắn muốn Kê Du Cẩn tham gia nhiều hoạt động xã giao bình thường, miễn cho anh cứ một mình suy nghĩ quá nặng nề, sẽ tạo thành tai họa ngầm cho bệnh trầm cảm. Mặt khác lại vô cùng lo lắng, Kê Du Cẩn tiếp xúc với bên ngoài sẽ không cẩn thận bị thương.
“Tuyết này tan rất nhanh, anh xem tóc hơi ướt rồi này, mau tắm nước nóng đi, tôi thuận tiện lấy quần áo của anh cầm đi hong khô một chút, anh tắm xong ra là có thể mặc.” Nhiếp Câu nói.
Kê Du Cẩn cũng lo lắng mình sinh bệnh sẽ mang đến phiền phức cho Nhiếp Câu, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời Nhiếp Câu đi tắm.
Quần áo chỉ ướt một chút, dùng máy sấy tóc hong một lát đã khô, chờ Kê Du Cẩn tắm xong ra, quần áo khô ráo ấm áp đã đặt ở cửa phòng tắm.
Nhà khách này chỉ có bấy nhiêu lớn, những việc làm của Nhiếp Câu lại không tránh né người khác, ai mà không nhìn thấy? Trai thẳng chỉ xem hắn với Kê Du Cẩn là bạn bè tốt, mà trong mắt hai đồng chí như Phi Ngư với Tiêu Tiêu, khó tránh khỏi hâm mộ Kê Du Cẩn được đối đãi như vậy.
(Đồng chí: Cách gọi các bạn gay.)
Tiêu Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-tra-cong-mot-long-chi-muon-chuoc-toi/1144860/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.