Chương trước
Chương sau
Sau khi biết được nhà khách có thể cung ứng đồ ăn được nửa năm, Nhiếp Câu không lo lắng nữa. Chỉ cần không xuất hiện vấn đề thiếu đồ ăn, dù có vấn đề khác cũng có thể giải quyết được.
Một đám người đều là streamer, tạm thời không thể quay về cũng không thể bỏ bê công việc. Cũng may hiện giờ smartphone cơ bản đều có thể livestream đơn giản được. Vì thế mọi người cùng tiến vào trạng thái công tác, việc đầu tiên khi livestream là báo với fans chuyện mình bị tuyết làm kẹt trên núi.
Sau khi các fan biết đám người Nhiếp Câu bị tuyết lớn làm mắc kẹt trên núi, sôi nổi biến thành áo bông nhỏ tri kỷ, quan tâm đến an toàn của bọn họ, cũng không để ý chuyện chất lượng hình ảnh giảm xuống do dùng điện thoại di động livestream.
Bị mắc kẹt trên núi vẫn không quên sự nghiệp livestream, đám người bất ngờ đạt được danh hiệu “chuyên nghiệp” trên mạng, độ nổi không giảm mà còn tăng lên, coi như là niềm vui ngoài ý muốn. Kể từ đó, ngoại trừ đồ ăn không được phong phú như bình thường thì cuộc sống trên núi cũng không có khác biệt quá lớn, mọi người cũng không lo âu gì nhiều, yên tâm chờ trên núi.
Trận tuyết này còn lâu hơn mọi người dự đoán một ít, một số khu vực đã có những thiệt hại lớn do tuyết rơi gây nên.
“Trên mạng nói tỉnh Tương bên kia vì tuyết rơi nên nhiều nơi bị mất điện, cũng may thành phố S của chúng ta không có, bằng không điều hòa máy sưởi hay mấy thứ đồ điện khác không xài được, vậy thì đáng sợ biết bao nhiêu.” Mọi người xem tình hình thiệt hại do tuyết lớn gây ra, trong lòng đều sợ hãi. Trên núi này nếu không có điều hòa sưởi ấm, có thể sẽ bị đông lạnh mất nửa cái mạng.
Tuyết lớn rơi được bốn ngày sau đó, có một buổi sáng quang đãng ngắn ngủi, Phi Ngư nhận được một cuộc gọi từ Tùy Dật Trác.
“Trong chung cư sao không có ai hết? Em đi đâu rồi?”
Phi Ngư có chút thụ sủng nhược kinh (*) cậu không ngờ thời tiết như thế này mà Tùy Dật Trác sẽ đến chỗ cậu. Nghĩ đến đối phương đi giữa trời tuyết đến nhà cậu, đối mặt lại là phòng ở lạnh như băng, lòng Phi Ngư vừa ấm áp vừa áy náy.
(*) được quan tâm yêu thương nên lo lắng, vì có thể do từ trước đến nay chưa được quan tâm như thế.
“Em với vài người bạn đến leo núi Thanh Giang, không ngờ bị mắc kẹt trên này…”
Nhưng cậu còn chưa nói xong, đã bị Tùy Dật Trác cắt ngang: “Một streamer như em, không ngoan ngoãn ở nhà, cả ngày chạy lung tung khắp nơi? Đừng quên thân phận của em, anh cho em nhiều tiền như vậy, vì sao em còn không rõ sao? Tình huống không thấy được người thế này, anh hi vọng sẽ không có lần sau!”
Tùy Dật Trác lạnh lùng nói xong, không để Phi Ngư giải thích gì đã cúp máy.
Lòng Phi Ngư dần lạnh xuống, lời nói của Tùy Dật Trác còn khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo hơn cả tuyết trắng ngoài kia.
Cho nên, đối phương gọi cuộc điện thoại này chỉ để thể hiện sự bất mãn của bản thân thôi sao? Trách cậu không nên rời khỏi căn nhà trống rỗng đó, lại chưa từng nghĩ tới cậu một người luôn ở nơi đó có bao nhiêu cô đơn, chưa từng hỏi một câu rằng cậu bị mắc kẹt ở đây có an toàn hay không.
Tiêu Tiêu ở chung phòng với Phi Ngư thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt cậu, chần chờ hỏi: “Là điện thoại của anh họ tôi sao?”
Tiêu Tiêu xuất thân phú quý, là em họ của Tùy Dật Trác, sở dĩ cậu ta quen biết Phi Ngư, cũng vì mối quan hệ đặc biệt của Phi Ngư với Tùy Dật Trác.
Ngay từ đầu Tiêu Tiêu có hơi xem thường Phi Ngư, cảm thấy cậu bán thân để kiếm tiền, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều với cậu, cậu ta mới hiểu Phi Ngư là một người rất tốt. Cuộc sống của Phi Ngư vô cùng cực khổ, nhưng lại luôn dùng thái độ rộng rãi lạc quan truyền cảm hứng đến mọi người, hơn nữa cậu ở bên Tùy Dật Trác không phải vì tiền, ít nhất là cậu không cố ý moi tiền hắn.
Nghe được Tiêu Tiêu dò hỏi, Phi Ngư yên lặng gật đầu.
Tiêu Tiêu nhịn không được hỏi cậu: “Hiện tại cậu với anh họ tôi bên nhau thế nào rồi?”
Phi Ngư tự giễu cười cười: “Thế nào là thế nào? Tôi rất cảm ơn anh Tùy đã giúp đỡ tôi, cũng rất quý trọng “công việc” mà anh ấy cho tôi, một tháng một triệu tệ, còn không cần phải “làm việc” nhiều lần, người ngoài biết được không biết sẽ hâm mộ ghen tị hận thế nào đâu. Tôi sẽ quý trọng đàng hoàng, sẽ không ầm ĩ gì đâu.”
“Tiểu Ngư, đừng nói vậy, tôi sẽ đau lòng. Anh họ tôi trì độn ngu ngốc, nếu không để tôi nói chuyện với anh ta…”
“Thôi đừng, trên thương trường anh Tùy đều có thể làm mọi việc thuận lợi, sao có thể ngu ngốc được? Nhiều người muốn bò lên giường anh ấy như vậy, đẹp hơn tôi tính cách cũng ngoan ngoãn hơn rồi nhiều, nhưng tại sao anh ấy cố tình lựa chọn tôi? A, còn không phải vì cảm nhận được mấy phần thật lòng của tôi sao… Anh ấy không phải không rõ, chỉ là không muốn phiền toái, nên mới cố ý duy trì mối quan hệ tiền bạc đơn thuần. Cậu đừng nhúng tay vào, nếu không anh ấy sẽ nghĩ tôi còn thèm muốn càng nhiều thứ hơn đó.” Phi Ngư khước từ ý tốt của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu đau lòng giùm Phi Ngư, những ngẫm lại tình cảnh của mình, hình như cũng chẳng tốt đẹp được bao nhiêu. Cậu ta gặp những người đàn ông bên cạnh mình, hoặc chỉ muốn chơi đùa cùng cậu, hoặc chỉ là muốn moi tiền cậu, không có một ai thật lòng bên cậu cả đời.
“Mấy 0 như bọn mình, muốn gặp một người đàn ông tốt sao mà khó quá!” Tiêu Tiêu không khỏi thở dài nói.
Lúc này ngoài cửa sổ truyền tiếng một trận hi hi ha ha, Phi Ngư cùng Tiêu Tiêu đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, thì ra là mấy người khác nhân dịp tuyết ngừng chơi ném tuyết. Một đám người phương nam chưa từng thấy qua tuyết, dù bị tuyết rơi làm mắc kẹt nơi này, cũng không giảm bớt hứng thú chơi tuyết.
Phi Ngư xoa xoa khuôn mặt tràn đầy thất vọng của mình, lại nở một nụ cười lạc quan, mở cửa sổ hô xuống dưới lầu: “Các người chơi tuyết vậy mà dám không gọi hai đứa tôi à? Chờ đó cho tôi, tôi xuống tìm mấy người tính sổ!”
Phi Ngư mặc quần áo đàng hoàng chuẩn bị xuống lầu. Tiêu Tiêu đi theo phía sau cậu, thở dài nói: “Không vui thì đừng cười.”
Nụ cười trên mặt Phi Ngư không thay đổi: “Không vui mới càng nên cười, biết đâu cười rồi sẽ thật sự trở nên vui vẻ thì sao?”
Trong số những người chơi ném tuyết dưới lầu, Kê Du Cẩn là người duy nhất không dám ném người khác. Trước giờ anh chưa từng tham gia những hoạt động giải trí thế này, nắm tuyết trong tay do dự cả buổi cũng không dám ném đi, thật sự câu nệ.
Đột nhiên một nắm tuyết rơi xuống đầu Kê Du Cẩn, vỡ thành những hạt tuyết tung tóe. Anh quay đầu nhìn về hướng nắm tuyết ném đến, nhìn thấy Phi Ngư đang cười ngặt nghẽo khi thấy người khác gặp họa, hiển nhiên rất đắc ý với trò “đánh lén” thành công của mình.
Nhưng mà cậu cũng không đắc ý được bao lâu, lập tức bị một nắm tuyết còn lớn hơn đập vào mặt, chính do Nhiếp Câu ném!
“A Cẩn, bị ném trúng thì nhất định phải ném trở lại, đừng bao giờ mềm lòng với bọn họ.” Nhiếp Câu vừa nói, trong tay lại vốc thêm một nắm tuyết nữa.
Tiêu Tiêu vừa kêu: “Tiểu Ngư, tôi tới giúp cậu!” vừa sục sôi ý chí lao vào vòng chiến đấu, giúp đỡ Phi Ngư đối kháng với Nhiếp Câu. Ba streamer khác cũng liên hợp thành một đám, gia nhập hỗn chiến, chỉ có Nhiếp Câu đang chiến đấu một mình.
Kê Du Cẩn thả lỏng bản thân, buông xuống câu nệ, quả cầu tuyết trong tay chuẩn xác rơi xuống mái tóc dài của Tiêu Tiêu -- anh cũng không thể đứng nhìn một mình Nhiếp Câu chiến đấu hăng hái!
Rõ ràng là hoàn cảnh băng thiên tuyết địa, mọi người lại chơi đến ra một lớp mồ hôi mỏng, trừ bàn tay lạnh lẽo ra, chỗ khác trên cơ thể đều nóng lên. Cho đến khi bầu trời lại rơi xuống những bông tuyết trắng, mọi người mới thu binh lui về nhà khách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.