Không thể không nói, ông chủ đôi khi thật sự rất ngốc.
Có thể đây là nguyên nhân ngày thường không ai cùng hắn nói đùa đi. Hắn nghe bất kể lời nào cũng coi là thật, nói gì cũng đều để trong lòng.
Trì Tự nắm chặt tay, nghiêm túc trả lời, "Không có, chúng tôi chỉ tùy tiện nói vài câu thôi."
Tống Đại Minh Bạch ở một bên vội đưa qua một tờ bản thảo bài diễn thuyết, "Triệu tổng, đây là diễn văn họp thường niên của ngài, tôi đã giúp ngài viết xong."
"Ừm." Triệu Thụy Hoài nhận lấy, nhìn lướt qua từ đầu tới đuôi, chân mày vừa giãn ra lập tức nhíu lại, "Dài vậy sao?"
"ừm...có cần tôi lượt bớt một ít không?"
"Kệ đi."
Hắn cầm bản thảo bài diễn thuyết trở vào văn phòng.
Trì Tự thu hồi tầm mắt, rất quy củ ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu xử lý đống việc trên tay.
Tống Đại Minh Bạch thực sự không đủ nhãn lực để nhìn ra, nhỏ giọng hỏi, "Triệu tổng có ý gì vậy? Là có hài lòng hay không?"
Nghĩ không ra sao?
Khẳng định là nghĩ không ra.
Trì Tự nghiêng người, xoay bút bi hai vòng, trong ánh mắt lên vẻ kiêu ngạo của người từng trải, "Chẳng lẽ cô nhìn không ra Triệu tổng vô cùng ghét những bản thảo cần phải học thuộc đó sao?"
"A, có sao?"
"Lần sau viết bản thảo diễn thuyết gì đó, cố gắng viết ngắn gọn một chút. Anh ta đọc thoải mái, chúng ta nghe cũng vui vẻ."
Tống Đại Minh Bạch như nghĩ gì đó, gật gật đầu, lại cợt nhả đưa cho anh hộp sữa chua, "Thư ký Trì, anh và Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-tieu-tam-can-cua-ong-chu/1161393/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.