Hai mươi năm sau khi bố mẹ qua đời, mỗi ngày Trì Tự đều sống rất khổ sở.
Anh cho rằng chết đi mới là cách giải thoát.
Mà khi hai chân rời mặt đất, anh chợt nhận ra, bản thân không cam lòng.
Trong chớp mắt, mặt đất lạnh lẽo cứng đờ gần trong gang tấc. Trì Tự nhắm mắt lại. Ngay sau đó như từ trong mộng tỉnh ra, cảm giác không trọng lực biến mất. Đột nhiên Trì Tự ngã vào chiếc giường mềm mại.
Ơn trời, tỉnh mộng.
Nếu là thật thì tốt quá.
Trì Tự ngồi trên giường, đắp chăn bông che kín người mình. Ngẩn người nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ.
Anh thật sự điên rồi sao?
Hai năm đầu Trì Tự cùng Triệu Thụy Hoài đi làm công ích. Tận mắt nhìn những bệnh nhân tâm thần kia, có người cho rằng mình là con chó, có người gặp ai cũng nghĩ là con mình, cũng có người đứng tại chỗ xoay vòng vòng hoan hô tuyết rơi trong cái nóng nực của tháng sáu.
Những tưởng bản thân cũng sẽ như vậy, Trì Tự quyết định sẽ chết lại lần nữa.
Tầm mắt dán trên cửa sổ khó khăn di chuyển, cuối cùng cũng chú ý đến sự khác thường ngoại trừ tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng kia.
Trong căn phòng này, ánh sáng mờ mờ, phòng lại vô cùng nhỏ, trong phòng bày một chiếc giường đơn và một giá sách, quần áo được treo trên một cái cột dưới chân giường, thùng rác và vali chen vào nhau.
Đây là phòng trọ trước kia anh thuê.
Mà hơn 6 năm trước Trì Tự cũng đã dành dụm đủ tiền để tự mua cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-tieu-tam-can-cua-ong-chu/1161385/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.