Chương trước
Chương sau
Ngay lúc chuông điện thoại vang lên, quả thật dọa cô một trận.
Cô tháy là Diệp Thương Ngôn gọi đến, mắt một lúc lâu mới nghe máy: “Diệp Thương Ngôn”.
“Đã dậy chưa?”
*Ừ.” An Hạnh Nhi đáp một tiếng.
“Tối hôm qua tôi tạm thời rời khỏi, chuyện ở đây vẫn chưa xử lý xong.” Dường như đang giải thích, tại sao anh lại đi sớm như vậy.
“Ừ.” An Hạnh Nhi vẫn nhẹ nhàng đáp lại.
“Sao thế, không vui à?” Rõ ràng bên kia đang cười.
Phải.
Giây phút biết anh rời khỏi, vô cùng không vui.
Nhưng bây giờ.
Mọi cảm xúc của cô đều bị tin tức mà cô vừa xem thu hút.
Cô điều chỉnh bí mật cảm xúc, dùng âm thanh bình tĩnh nhất hỏi: “Diệp Thương Ngôn, tôi thấy… Đồng Vận Khiết chết rồi.”
Bên kia, có chút im lặng.
“Còn nữa, hai người đi theo Đồng Vận Khiết cũng chết.” An Hạnh Nhi nói.
Nói ra rồi.
Vẫn còn chút sợ hãi.
Cô không biết dùng tâm trạng gì, để đối mặt với sự thật như vậy.
Nó hoàn toàn khác với nhận thức ban đầu của cô về thế giới.
Diệp Thương Ngôn hồi lâu, mới mở miệng nói.
Anh nói: “Em có sợ không?”
An Hạnh Nhi giật mình.
Cô cũng không biết.
Kiếp trước cô đã trải qua nhiều chuyện bi thảm.
Cô chỉ sợ, lại giẫm lên vét xe đổ.
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm em bị thương.” Giọng nói từ tính của Diệp Thương Ngôn, rõ ràng rất êm tai.
An Hạnh Nhi vào lúc đó, lại không biết phải làm sao để chấp nhận.
Như thế, cuộc gọi có chút bề tắc.
Vào lúc Diệp Thương Ngôn chuẩn bị cúp máy.
“Khi nào anh về?” An Hạnh Nhi đột nhiên hỏi anh.
Đã thay đổi chủ đề.
Đôi khi những chuyện không muốn đối mặt, sẽ chọn cách trốn tránh.
“Em có muốn tôi quay lại không?” Giọng nói đằng kia lộ rõ vẻ tự giễu.
“Ngày mốt, cao ốc Quang Minh khai trương, tôi muốn anh quay lại cắt băng khánh thành với tôi.”
“Được.” Bên kia đồng ý.
An Hạnh Nhi hiển nhiên không tin: “Sau đó anh có thể quay về không?”
“Cô chủ An nhớ tôi, tối có bò cũng phải bò về.”
Ai nói nhớ anh chứt “Ngày mốt gặp lại.” Diệp Thương Ngôn khóe miệng câu lên.
“Ừm.”
Cúp máy, An Hạnh Nhi vẫn có chút im lặng.
Cô lại nhìn lướt qua nội dung bản tin.
Từ từ.
Cô đặt nó xuống.
Cô cảm thấy từ lúc đi cùng Diệp Thương Ngôn đến nay, không có lý do gì dễ dàng quay lại.
Cô tin rằng sự lựa chọn của mình là không sai! Ăn sáng xong rồi.
An Hạnh Nhi vẫn đến công ty.
Hầu hết vết thương đều nằm ở trên người, trên mặt thì không sao, trang điểm che đi cũng không nhìn rõ.
Hôm nay đưa cô đi làm, không phải Hồ Phong, mà là người do Diệp Thương Ngôn sắp xếp.
Diệp Thương Ngôn đoán được cô sẽ ra ngoài nên tạm thời thu xếp một người.
Nhiều lúc, sẽ bị những hành động này của Diệp Thương Ngôn làm cảm động.
Diệp Thương Ngôn miệng lưỡi đanh đá, nhưng tất cả những gì anh làm là vì yêu cô.
Trái ngược hẳn với Cố Quân Tường trước đây.
Cố Quân Tường chỉ nói miệng, nói đến mức hoa cũng say mèn, khiến cô cảm thầy rằng anh tôi rất yêu cô.
Nhưng thực tế, chưa bao giờ có bất kỳ hành động nào.
Cho nên.
Diệp Thương Ngôn khác với Cố Quân Tường.
Cô không nên nghỉ ngờ tình cảm của những người đàn ông khác dành cho mình chỉ vì Cố Quân Tường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.