Bởi vì, thế giới của Diệp Thương Ngôn rõ ràng khác với cô.
Cô không biết liệu mình có chấp nhận được không.
“Xin lỗi.” Ánh mắt Diệp Thương Ngôn khẽ nhúc nhích: “Tôi không thể nói cho em.”
An Hạnh Nhi rõ ràng có chút mất hứng.
“Không phải tôi không tin tưởng em, mà là tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của em.”
An Hạnh Nhi khẽ cắn môi.
Cô nói: “Diệp Thương Ngôn, anh có phải là người xấu không?”
Phải, là kẻ xấu không từ chuyện ác sao?!
Diệp Thương Ngôn trả lời: “Tôi không phải người tốt.”
Không phải là người tốt.
Cũng không phải kẻ xấu.
Cho nên.
Diệp Thương Ngôn là người như thế nào?
“Nhưng tôi sẽ không làm hại em.” Diệp Thương Ngôn nói từng chữ.
Dường như đang cho cô một lời hứa.
Cô chăm chú nhìn Diệp Thương Ngôn.
Cô không biết, cô có muốn tin điều đó hay không.
Đêm đó.
Ai cũng có tâm sự riêng.
Rõ ràng, đã mở lòng với đối phương rồi.
Lại không dám, dễ dàng phóng túng.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc An Hạnh Nhi tỉnh dậy thì bên cạnh đã không có ai.
Diệp Thương Ngôn dậy sớm vậy sao?!
Bình thường, không thường xuyên ngủ nướng sao?!
Đặc biệt là trong khoảng thời gian ở nhà dưỡng thương cái chân này.
Cũng không biết khi nào chân anh mới khỏe lại.
Lúc anh đến cứu cô vào đêm qua, nhìn không ra chút dấu vết bị thương nào, thậm chí anh còn ôm cô suốt quãng đường quay về đây.
Cả trái tim, dường như được anh sưởi ấm.
An Hạnh Nhi đứng dậy.
Mặc dù quấn như một cái xác ướp, nhưng thật ra tất cả đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-ga-cho-ke-tu-thu-cua-tra-nam/1201176/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.