"Không hẳn." Diệp Thương Ngôn trả lời.
An Hạnh Nhi cau mày, kinh ngạc: "Còn có lý do khác?"
"Cô chủ An rất muốn hiểu tôi?" Diệp Thương Ngôn đột nhiên cà lơ phất phơ cười một tiếng.
An Hạnh Nhi trợn trắng mắt.
Cô không quan tâm.
"Sau này em sẽ biết." Diệp Thương Ngôn đột nhiên nói thâm sâu.
Giọng điệu, rõ ràng có rất nhiều ý.
Nhưng An Hạnh Nhi một ý cũng không quan tâm.
Trước tới nay cô biết Diệp Thương Ngôn không đơn giản, nhưng không biết, anh không đơn giản tới đâu.
Rốt cuộc.
Lựa chọn hợp tác cùng anh.
Là chính xác sao?
Sẽ dẫm vào vết xe đổ kiếp trước sao?
Cô nghĩ chỉ cần cô không yêu, cô cũng sẽ không yêu.
Mà đời này.
Cô sẽ không yêu ai.
Sẽ không để cho mình yêu ai.
Căn phòng yên tĩnh.
Hai người đột nhiên không nói chuyện.
Rõ ràng An Hạnh Nhi có lúc cảm thấy Diệp Thương Ngôn là một người rất sáng sủa rất hay nói, nhưng có lúc lại đột nhiên cảm thấy, anh hơi trầm mặc ít nói quá, thậm chí không nói lời nào, không thể hiện tâm trạng, không để cho người khác nhìn thấu tất cả tâm tư.
Ngoài cửa phòng, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Cậu ba, mợ ba, bà chủ sai tôi gọi hai người xuống ăn cơm tối." Người giúp việc ở cửa gọi.
"Được." Diệp Thương Ngôn đáp một tiếng.
Anh phóng khoáng đứng dậy từ trên ghế.
An Hạnh Nhi lúc đó cũng cố gắng nhúc nhích.
Động một cái.
Chạm đến vết thương, đau đến mức cô không dám thở.
Quên đi.
An Hạnh Nhi nói với Diệp Thương Ngôn: "Phiền anh bảo người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-ga-cho-ke-tu-thu-cua-tra-nam/1201045/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.