Chương trước
Chương sau
An Hạnh Nhi cứ xem tin tức về đám cưới ngày hôm qua.
Cái kết đáng xấu hổ của nhà họ Cố thực sự khiến cô cảm thấy rất sung sướng.
Xem tin tức một hồi lâu.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng.
An Hạnh Nhi nhanh chóng đứng dậy mở cửa.
Người giúp việc đứng ngoài cửa cung kính nói: “Mợ ba, bà chủ nói chuẩn bị ăn cơm trưa, bảo cô và cậu ba xuống lầu dùng bữa ạ.”
“Được rồi, một lát nữa chúng tôi sẽ xuống.”
“Dạ vâng thưa mợ ba.”
An Hạnh Nhi đóng cửa lại, liếc mắt nhìn Diệp Thương Ngôn đang nằm trên giường, gọi anh: “Dậy nhanh lên, ăn cơm trưa thôi.”
Diệp Thương Ngôn chẳng hề nhúc nhích.
An Hạnh Nhi nghiêng người sát lại gần: “Diệp Thương Ngôn, tỉnh dậy đi.”
Diệp Thương Ngôn vẫn nằm yên bất động.
Cô không nói nên lời.
Sao mà cái con người này lại ngủ say đến như vậy chứ?
Có lẽ nào mùi hương của hoa oải hương thực sự có thể giúp cải thiện giấc ngủ.
Cô không còn cách nào khác là đi đến bên cạnh Diệp Thương Ngôn, đẩy nhẹ bả vai của anh và nói: “Dậy đi, mẹ anh bảo chúng ta... A!”
An Hạnh Nhi kinh ngạc hét lên.
Lúc đó cô bị Diệp Thương Ngôn kéo mạnh, sau đó xoay người lại, đột nhiên bị người ta đè xuống dưới thân, động tác nhanh chóng đến nỗi An Hạnh Nhi không kịp phản ứng gì.
Đợi đến khi cô định thần lại thì đã cảm nhận một đôi môi mềm mại đã cuồng nhiệt hôn lên môi cô.
Đè cô xuống dưới thân mình và cưỡng hôn.
“Ưm...” An Hạnh Nhi chống cự.
Cái con người Diệp Thương Ngôn này có thể mất kiềm chế bất cứ lúc nào như vậy ư?!
Cô vặn mình cựa quậy.
Rõ ràng đang phản kháng, nhưng lại khiến cho người đang đè lên người cô càng sốt sắng hơn...
“Ưm!” An Hạnh Nhi thốt lên một tiếng như con mèo kêu vậy.
Khiến cho trái tim Diệp Thương Ngôn như muốn tan chảy.Thật lâu.
Thật lâu sau.
Anh đột nhiên buông cô ra.
Lúc này An Hạnh Nhi đang nằm dưới người Diệp Thương Ngôn, mặt đỏ đến mức như sắp chảy cả máu.
Không biết là ngại ngùng hay là... tức giận.
Chà, có lẽ đang tức giận.
Bởi vì trong đôi mắt kia toàn là tia giận dữ.
Nhưng dáng vẻ tức giận cũng khiến anh muốn hôn.
Vì vậy ngay lúc đó Diệp Thương Ngôn lại cúi đầu xuống.
Khoảnh khắc đôi môi đến gần.
An Hạnh Nhi đột nhiên dùng tay chặn môi anh lại.
“Anh nghiêm túc hơn một chút có được không!” Cô vô cùng tức giận.
Diệp Thương Ngôn cứ nhìn ngắm bộ dạng tức giận của cô.
Khiến anh cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Cho nên lúc đó, anh hơi chu môi ra, rõ ràng là đang hôn vào lòng bàn tay của cô đang che môi anh lại.
“...” Trái tim An Hạnh Nhi đập loạn nhịp.
Thu bàn tay nhỏ bé của mình lại theo bản năng.
Diệp Thương Ngôn mỉm cười rạng rỡ, nói: “Sau này cô chủ An đánh thức tôi dậy cứ dùng cách này là được.”
Sau này anh có ngủ say đến chết tôi cũng không gọi dậy đâu!
Diệp Thương Ngôn rời khỏi người An Hạnh Nhi.
Rời khỏi một cách vô cùng miễn cưỡng.
Cô hít một hơi thật sâu.
Lần nào trái tim của cô cũng lênh đênh bởi vì những hành động bất ngờ không lường trước được của Diệp Thương Ngôn.
Cô cân bằng lại cảm xúc của mình, thấy anh cũng đã thay quần áo xong và mở cửa phòng.
Hai người họ cùng nhau đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa.
“A!” An Hạnh Nhi đột nhiên hét lên một tiếng.
Chỉ nhìn thấy một cái bóng màu trắng nhảy về phía cô và cào thẳng vào mặt cô.
An Hạnh Nhi sửng sốt, giương mắt nhìn con mèo Ragdoll trắng sắp lao tới gần mặt mình, giây kế tiếp một cánh tay đã chặn ngay trước mặt, đồng thời hất văng con mèo đó ra xa, ngã lăn xuống trước chân của một bóng người.
Con mèo ngay lập tức thốt ra một tiếng rên rỉ ấm ức, như thể đang khóc lóc vậy, không ngừng kêu lên: “Meo meo...”
Bóng người đó vội vàng bế nó lên, cũng vô cùng sợ hãi hệt như con mèo.
Lúc này An Hạnh Nhi cũng không để ý tới người và mèo trước mặt, Diệp Thương Ngôn vừa giúp cô ngăn chặn sự tấn công của con mèo, lúc này hình như đã bị thương.
Cô nắm lấy cánh tay Diệp Thương Ngôn, xắn tay áo lên nhìn thấy trên cánh tay rắn chắc của anh xuất hiện hai vết cào rất dài, trông có vẻ đã bị tróc da, thậm chí còn rỉ máu.
An Hạnh Nhi vội vàng hỏi: “Diệp Thương Ngôn, có đau không?”
Anh nhìn An Hạnh Nhi, sau đó quay lại nhìn Diệp Phỉ Văn đang run rẩy ôm con mèo, sắc mặt rõ ràng vô cùng khó coi.
Diệp Phỉ Văn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, vội vàng lắc đầu giải thích: “Pamela không cố ý.”
Pamela là tên của con mèo.
“Thực sự không phải cố ý, ngày thường nó rất ngoan ngoãn. Vừa rồi chắc chắn là sợ hãi nên mới làm như vậy. Anh ba, chị dâu, em xin lỗi, thành thật xin lỗi, em nhất định sẽ dạy dỗ Pamela lại cho đàng hoàng, em nhất định sẽ...” trên khuôn mặt vốn dĩ trắng đến trong suốt chợt hiện lên màu đỏ của sự lo lắng, có vẻ như bị kinh sợ quá rồi.
An Hạnh Nhi cũng cảm thấy sắc mặt Diệp Thương Ngôn không được tốt.
Dù nhìn thế nào đi nữa, cô cũng cảm thấy Diệp Phỉ Văn đã vô cùng ăn ăn hối lỗi rồi.
Bèn vội vàng nói: “Đừng tự trách mình nữa, cũng không phải cố ý, lát nữa gọi bác sĩ đến nhà xem một chút là được rồi.”
“Ừm.” Trong mắt Diệp Phỉ Văn đã ầng ậc nước.
An Hạnh Nhi cũng sợ Diệp Thương Ngôn lại trách móc Diệp Phỉ Văn, vội vàng nắm lấy tay anh rồi nói: “Chúng ta cứ xuống lầu trước đã, để bác sĩ gia đình xem xem có cần chích ngừa bệnh dại không.”
Anh bị cô kéo xuống lầu.
Sau khi rời đi.
Người phụ nữ ngây thơ vô hại kia lập tức nở một nụ cười mờ ám, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo yêu quý của mình, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào tán thưởng: “Ngoan quá.”
Phòng khách tầng dưới.
Việc cánh tay của Diệp Thương Ngôn bị mèo cào đã lan truyền đến tai tất cả mọi người trong nhà họ Diệp.
Vân Vũ Phương nhanh chóng gọi bác sĩ gia đình đến, sau khi xử lý vết thương cho Diệp Thương Ngôn, rồi lấy ra một loại vắc xin phòng bệnh dại và chuẩn bị tiêm cho anh.
“Chờ đã.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên gọi bác sĩ.
Bác sĩ mỉm cười: “Cậu ba vẫn sợ tiêm sao.”
“Tôi chỉ đổi một tư thế thoải mái hơn thôi.” Diệp Thương Ngôn giải thích.
Nhưng sự thật chiến thắng lời nói.
Từ biểu cảm trên khuôn mặt của Diệp Thương Ngôn có thể thấy rằng anh quả thực đang vô cùng sợ hãi.
Lư Tử Địch ở bên cạnh nói đùa: “Thì ra em ba không sợ trời chẳng sợ đất, mà lại sợ tiêm.”
Diệp Thương Ngôn lúc này cũng không có tâm trạng để đấu võ mồm với bọn họ.
Anh chỉ mở to mắt nhìn đầu cây kim đang từ từ tiến đến gần...
Đúng lúc đó, một bàn tay nhỏ bé đột nhiên che mắt anh lại.
Diệp Thương Ngôn giật mình.
Bên tai nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của An Hạnh Nhi an ủi: “Không nhìn thì sẽ không đau lắm nữa.”
Hồi nhỏ cô cũng sợ tiêm, mẹ đã nói như vậy.
Vì vậy mỗi lần tiêm cô đều nằm trong vòng tay mẹ nhắm nghiền mắt lại, quả nhiên không đau lắm.
Vì vậy, lúc đó cô còn áp đầu của Diệp Thương Ngôn vào lòng mình.
Diệp Thương Ngôn ngửi thấy mùi hương độc nhất chỉ có trên người của An Hạnh Nhi.
Hương thơm nữ tính, duy nhất.
“Được rồi.” Bác sĩ đột nhiên nói.
Diệp Thương Ngôn định thần lại.
Lúc đó An Hạnh Nhi cũng buông anh ra.
Bấy giờ, không ngờ sắc mặt của Diệp Thương Ngôn hồng hào một cách đáng ngờ.
“Vợ chồng mới cưới đúng là rất ngọt ngào. Cậu ba nhà chúng ta mặt dày còn hơn tường thành mà cũng đỏ bừng lên rồi.” Lại là một câu nói đùa.
Nhưng lập tức khiến An Hạnh Nhi đỏ mặt.
Cô không khỏi liếc nhìn Diệp Thương Ngôn.
Anh nói với Lư Tử Địch: “Tôi đỏ mặt là vì nhịn đau thôi.”
Khi nói ra lời này, rõ ràng có cảm giác “giấu đầu lòi đuôi” vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.