Chương trước
Chương sau

Trải qua lần đầu tiên thành công, Lâm Cống Thương đối với việc ra biển bơm hố nước tràn dầy hứng thú.
Hôm nay, Lục Áo đi học ở trên huyện thành về, còn chưa tới nhà, Lâm Cống Thương đã gọi điện tới, hết sức phấn khởi nói:" Lục Áo, lát nữa cậu đi bơm hố nước không? Thuyền tôi mượn được rồi, anh Chương cũng đi."
"Hôm nay không đi." Lục Áo nói, "Hôm nay trễ quá rồi, tôi muốn đi ao nước hoang ở thượng nguồn thu lưới."
"Thu lưới gì?"
"Tối qua tôi thả 2 tấm lưới ở đó, xem thử coi có thu hoạch gì không. Ngày mai mới đi cùng mọi người."
"Được rồi, vậy chúng ta hẹn mai gặp." Giọng nói của Lâm Cống Thương tràn đầy thất vọng, "Ngày mai nhất định phải tới nha."
"Ừ, ngày mai chắc là sẽ không có chuyện gì để làm."
Sống ở quê là như vậy, muốn vội cũng được, muốn nhàn cũng được, có lẽ tiền sẽ không nhiều, nhưng càng sống thật với bản thân hơn, mà không phải vì sinh tồn.
Lục Áo ăn xong cơm trưa, ngủ một giấc, hơn 3h chiều mới thức.
Bên ngoài mây đen dày đặc, thoạt nhìn rất nhanh sẽ trời mưa.
Cậu dứt khoát ngồi trong phòng khách chơi điện thoại, định đợi hết mưa rồi tính.
Chỗ bọn họ giữa hè thường sẽ trời mưa, đa phần mưa vào buổi chiều, sau đó trời sẽ sáng sủa, có thể yên tâm mà ra ngoài làm việc hoặc các hoạt động khác.
Nông dân đều thích trời mưa, trời mưa không cần tưới nước, bớt đi một phần công việc.
Trời mưa mát mẻ, không cần mở quạt máy, cũng tiết kiệm được chút tiền.
Có đôi khi Lục Áo sẽ nhân lúc trời mưa, đi ra sân cảm nhận cơn mưa, hoặc giảm bớt hoặc tăng thêm lượng mưa.
Hiện tại năng lực của cậu không tốt lắm, chỉ có thể khống chế hơn 10 phút, nếu như vượt quá giới hạn này, sẽ mệt tới không chịu nổi.
Lục Áo lấy điện thoại ra nhìn, hiện tại là 3 giờ 7 phút, dựa vào cảm giác của cậu, mưa sẽ bắt đầu khoảng 3h20 hoặc 3h30, khoảng 3h50 sẽ dừng.
Cậu tiện tay mở wechat, tin nhắn của Lâm Tê Nham nhảy ra: Lục Áo, buổi chiều có phải cậu đi thu lưới không? Tôi có thể đi theo quay video không?
- Được, đại khái 4h tôi sẽ xuất phát.
- Các cậu không phải ra biển bơm hố nước sao?
Lâm Tê Nham trả lời: Trời mưa không đi.
Lâm Tê Nham: Anh Chương trước đó nói có chuyện không đi, nên chỉ còn lại 2 người tụi tôi, cũng lười đi.
Lâm Tê Nham: Lâm Cống Thương ở bên cạnh tôi, cậu ấy nói cũng muốn tới thu lưới, chúng ta cùng đi?
- Tới đi, đang rảnh.
Lục Áo đáp xong, Lâm Cống Thương tạo nhóm chat 3 người.
Lâm Cống Thương: chiều nay chúng ta có muốn nấu cơm dã ngoại không? Chẳng phải Lục Áo muốn đi thu lưới sao? Tôi đem theo con gà, mang theo chút đồ gia vị, đợi lát nữa chúng ta bắt thêm cá, trực tiếp nước ăn, thấy sao nào?
- Không ổn, trời vừa mưa xong, cậu đi đâu tìm củi?
Lâm Cống Thương: cùng lắm thì tôi tự đem theo
Lâm Cống Thương: cứ vậy đi, lâu rồi không bắt cua bùn, đợi lát nữa mọi người thu lưới, tôi đi vào rừng bắt vài con cua bùn, nói không chừng có thể bắt được cua gạch.
Lâm Cống Thương: @ Lâm Tê Nham cậu nói gì, đề tài quá hay luôn đúng không? Blogger các cậu không phải rất thích chủ đề dã ngoại sao?
Lâm Tê Nham: tôi thấy cũng được, coi mọi người thôi, hôm nay quay chủ đề thu lưới cũng đủ làm một video rồi.
Lâm Cống Thương: vậy các cậu coi như là chiều tôi đi.
Lục Áo còn chưa kịp trả lời, Lâm Cống Thương bắt đầu bắn biểu cảm trong nhóm, có cảm giác hai người họ không đồng ý, cậu ta sẽ bắn biểu cảm cho tới ngàn thu vậy.
Hai người đành thỏa hiệp.
Lâm Cống Thương: lát tôi sẽ đem theo củi lửa, đồ gia vị và chút thịt rau qua, các cậu có gì đem thì đem theo nha
Lâm Tê Nham: nhà tôi còn chút khô mực, đợt lát nữa tôi sẽ đem mực theo nướng.
Lục Áo: tôi không đem đồ, lát nữa trong lưới thu mọi người thấy thích gì thì lấy.
Lâm Cống Thương: này cũng được, chúng ta chuẩn bị xuất phát, sau khi ngừng mưa thì gặp nhau ở lối vào rừng cây nhỏ.
Hai người không ý kiến.
Hết mưa, Lục Áo đặc biệt cầm theo sào tre, đi lùa ngỗng ở cách vách ra ngoài.
Ngỗng nhà cậu lại lớn thêm một chút, bình quân nặng 1-1.5kg, so với vịt nhà người ta cũng không kém mấy.
Đàn ngỗng này đã dần cởi bỏ lớp lông tơ màu xám tro, nhìn không đáng yêu như khi còn nhỏ, nhưng cái mông lắc qua lắc lại vẫn rất dễ thương.
Lục Áo không lái xe, xách theo một cái thùng chậm rãi lùa ngỗng đi dọc theo bờ sông.
Hơn tháng 7, cỏ trên đường mọc lên tươi tốt, rất nhiều cây cỏ còn kết thành hạt cỏ.
Lục Áo và đàn ngỗng mổ đông mổ tây, tốn không ít thời gian, đợi khi tới nơi, hai người Lâm Cống Thương đã tới rồi.
Hai người họ đang quay video bắt cua bùn.
Lục Áo cũng không tham gia, lùa ngỗng tớ bờ sông, thả ra chút ý chí, gian nan truyền ra mệnh lệnh bảo đàn ngỗng đi về phía trước của bờ sông, liền mặc kệ.
Cậu xách theo thùng muốn đi thượng nguồn thu lưới, dọc đường tình cờ gặp Lâm Cống Thương và Lâm Tê Nham.
Lâm Cống Thương đi mò cua được một lúc lâu, trên quần dính đầy bùn, vô cùng chật vật nhếch nhác.
Trông thấy Lục Áo, cậu ta hỏi:" Hiện tại cậu đi thu lưới sao?"
"Ừ." Lục Áo hỏi," Cậu bắt được bao nhiêu con rồi?"
"Mới một con." Lâm Cống Thương buồn bực đem con cua bùn kia cho cậu xem, "Có lẽ do trời mưa, thời tiết mát mẻ, cua bùn đã ra ngoài kiếm ăn hết rồi."
"Có thể."
"Thôi, không bắt nữa, chúng ta đi theo cậu thu lưới, xem coi có thu được đồ tốt nào không?"
"Được đi về phía trước, lưới trong ao hoang."
"Ài, tôi hình như thấy rồi, cậu lấy gậy gỗ cố định có phải không?"
Lục Áo gật đầu.
Lâm Cống Thương hưng phấn mà mà chạy về phía trước.
Hiện tại nước mưa nhiều, lưới mà Lục Áo thả là lưới nổi, lưới cá sẽ trôi nổi trên mặt nước, nếu như không cắm gậy gỗ cố định ở đáy ao, nước vừa xối sẽ không biết nó trôi đi chỗ nào.
Mấy người đi dọc theo con sông, chỉ một lát đã đến ao hoang ở thường nguồn.
Hôm qua Lục Áo thả lưới ở chỗ này.
Ao hoang này đã có vài thập niên không ai quản lý, chỉ là thông với con sông, bên trong hẳn có chút cá tôm cua.
Lâm Cống Thương đứng ở trên bờ nhìn một hồi, xung phong nói:" Các cậu ở đây, tôi đi kéo. Quần của tôi đã ướt rồi, đừng làm quần của mấy cậu cũng ướt theo."
"Cậu cẩn thận 1 chút."
"Biết rồi." Lâm Cống Thương mang giầy, trực tiếp xuống ao, bước từng bước tới chỗ lưới.
Mùa hè lượng nước mưa lớn, nước trong ao cũng tăng lên chút, hiện tại đã đến vị trí bắp đùi của Lâm Cống Thương, cậu ta muốn kéo lưới lên cũng không dễ.
Cậu ta cẩn thận đi qua, thật vất vả bước tới chỗ lưới, tay vừa kéo, lập tức nói:" Thật nặng! Chắc chắn có đồ tốt!"
"Cậu kéo lên xem thử!"
"Được, các cậu đợi chút."
Lâm Cống Thương nói đi từng bước về phía bờ, Lục Áo đi lên hỗ trợ.
Rất nhiều người thu lưới thích trực tiếp thu trong nước, khi thu lưới sẽ ngồi bè nhỏ qua, dọc theo vị trí lưới kéo lên từng chút một để xem, sau khi gỡ cá hoặc thứ gì đó bắt được ra, tiếp tục đặt lưới về chỗ cũ để bắt tiếp.
Kiểu kéo lười về bờ như họ thường hiếm thấy.
Một hồi lâu, Lâm Cống Thương cuối cùng cũng đem lưới kéo lên bờ.
Cậu ta thả lưới trên bãi cỏ, cực kỳ hứng thú nói:" Mau xem có đồ tốt gì."
Lục Áo đã thấy có không ít cá, nói:" Có thể sẽ không có đồ tốt."
"Không có khả năng! Xúc cảm trầm nặng như vậy, sao có thể không có đồ tốt?" Lâm Cống Thương kéo thùng tới, "Nào nào nào, gỡ cá thôi!"
"Con đầu tiên, cá chùi kiếng...." Lâm Cống Thương nhìn cá lau kính trong tay, trầm mặc một chút, nói:" Được rồi, này thuộc loại khởi đầu trước dìm sau nâng, đến xem con thứ 2."
Lục Áo gỡ một con cá rô phi xuống, ném cho cậu ta.
Lâm Cống Thương nhận lấy, giọng điệu có chút tiếc nuối, "Con thứ 2 là cá rô phi, thuộc loại có cũng như không, chúng ta nhìn con thứ 3...."
Lâm Cống Thương vừa gỡ cá vừa lãi nhãi, gỡ hết nửa tấm lưới, cũng không phát hiện có con cá nào đáng tiền, trong lưới không phải cá rô phi thì là cá chùi kiếng, ngay cả cá hỗn tạp khác cũng ít.
Cá rô phi và cá chùi kiếng thuộc sinh vật ngoại lai, sức sông mạnh mẽ, mà lại không có thiên địch, ở toàn bộ thủy vực phía đông nam Hoa Họa đều bị chúng nó xâm chiếm.
Lâm Cống Thương không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu ta gỡ cá chùi kiếng, thật sự tức tới nổ phổi, dứt khoát quẳng con cá xuống đất, "Cái con quỷ cá này sao mà nhiều vậy?!"
Lục Áo bình tĩnh nhặt lên, "Giữ lại đi, lát nữa làm nát ra cho ngỗng ăn."
"Ngỗng có thể ăn cái này sao?"
"Sao không thể? Tụi nó cái gì cũng ăn." Lục Áo nói:" Làm nát là được."
Vì để cắt lá khoai lang cho ngỗng ăn, Lục Áo đã đặc biệt mua một cái máy nghiền, loại giống như cá lau kính chỉ cần bỏ vào máy nghiền một phát, trực tiếp thành cá băm, là thức ăn gia súc loại xịn.
Lâm Cống Thương lúc này mới kiên nhẫn ngồi gỡ cá.
Chỗ ao hoang này thật sự có rất nhiều cá chùi kiếng và cá rô phi, chẳng sợ vận may của Lục Áo trước giờ luôn rất tốt, hôm nay cũng không vớt được hàng tốt nào.
Lâm Cống Thương lấy thùng đựng cá tới, "Cá rô phi còn có thể ăn, nướng trước 6 con đi, không cần quá to, một con nặng cỡ nửa kg là được, vừa mập vừa mềm."
"Hơn chục con tôm này cũng nướng đi, tôm mùa này rất ngọt, nướng lên ăn ngon."
"Cuối cùng là con cá sạo này cũng nướng nha?"
"Được."
"Tôi đem đi rửa sạch đã." Lâm Cống Thương nhìn cá chùi kiếng và cá rô phi hơn nửa thùng này, trong lòng vẫn hơi buồn rầu, "Tôi cảm thấy không thể thả lưới bắt cá, không biết dùng lồng bắt có đỡ hơn không?"
Lưới cá này là Lục Áo mua vào ngày đầu về quê, khi đó cậu không có kinh nghiệm, thấy có bán lưới, giá cả lại không mắc liền mua.
Chỗ bọn họ đúng thật không quá thích hợp dùng lưới bắt cá, dùng lồng sẽ tốt hơn.
Nếu như không dùng được, chờ khi thuyền cậu sửa xong, nếu có ngày nào đó hứng thú, có thể ra biển dùng.
Lục Áo nói:" Sau này rồi tính, chờ anh Đại Vũ rãnh rỗi, tôi lại tới chỗ tiệm của ông ấy mua mấy cái lồng."
"Được, tôi cũng muốn đi chỗ ông ấy bổ sung một số lưỡi câu." Lâm Cống Thương nhìn chằm chằm cá sạo trong tay, nói:" Cá sạo bây giờ dần dần cũng mập, không thôi chúng ta mua chút móc câu cá sạo đi, ra biển câu cá sạo thế nào?"
Lục Áo vẫn chưa câu qua cá sạo, lúc này có chút hứng thú, "Câu cá sạo khó không?"
"Không khó không khó, cái này coi vận may, nếu may mắn, một chút cũng không khó." Lâm Cống Thương chân thành bổ sung nói:" Loại công việc xem trọng vận may này đặc biệt thích hợp với cậu."
Chú thích:
Cá sạo:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.