Ý nghĩ muốn thầu cả ngọn núi của Lục Áo đã suy nghĩ được một khoảng thời gian rồi, trước đó vì đủ loại chuyện mà việc này tạm thời bị kéo dài.
Cậu không nhắc, mấy người Lâm Cống Thương còn tưởng rằng cậu chê mắc, không muốn thầu nữa, nên cũng không nhắc tới.
Hiện tại nghe cậu nhắc tới, Lâm Cống Thương nói:" Có nha, sao lại không được? Người của thôn Đàm Ốc bây giờ suốt ruột lắm, còn kêu Đàm Quân Hạo tới đây thăm dò coi ý của cậu thế nào."
Lục Áo không biết còn có sự việc này.
Lâm Cống Thương thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, cười khà khà hai tiếng, nói:" Đàm Quân Hạo quen thân với cậu, ngại hỏi lại ý của cậu. Tôi nghe nói nhóm chat của thôn Đàm Ốc sổi nổi cực kỳ, rất nhiều người nói muốn giảm giá cho cậu, sợ cậu đi thầu ngọn núi khác."
Thôn Sùng Tín của bọn họ có nhiều núi như vậy, lớn lớn nhỏ nhỏ tọa lạc tại xung quanh thôn, có không ít núi có thể khai phá.
Núi Hải Ninh tuyệt đối không phải là sự lựa chọn duy nhất của Lục Áo.
Ngược lại những ngọn núi đó, bởi vì bây giờ không còn ai đốt củi nữa, núi hoang không ai quản lí, cũng không có lợi ích kinh tế.
Cái nơi giao thông bất tiện lại hẻo lánh như chỗ bọn họ, rất nhiều người đoán, cho dù thêm 100-200 năm nữa, núi ở đây cũng không ai thầu.
Lâm Cống Thương nói: "Cậu cứu Thần Thần, người trong thôn chúng tôi rất biết ơn cậu, những người họ Lâm gả qua bên thôn Đàm Ốc đều nói phải nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau/337278/chuong-62.html