Khi hai người đi đến nhà Lâm Mãn Chương, Lâm Tê Nham đã ở đó rồi, Lâm Mãn Chương cũng chuẩn bị xong vật dụng đi biển. 
Thấy bọn họ tới, Lâm Mãn Chương vẫy tay chào, anh ta nói: "Con thuyền tôi đã đậu ở bờ biển rồi, giờ đi qua đó lái thuyền đi làm được." 
"Làm phiền anh Chương." 
"Có gì đâu mà phiền, chúng ta dọn đồ trước đi." Lâm Mãn Chương nói: "Hôm nay tôi mang theo vài tấm lưới cá đi thả, xem thử ngày mai có thể thu hoạch được chút cá không." 
Lâm Mãn Chương là người lớn tuổi nhất trong đám bọn họ, cũng là người siêng năng nhất, ngày nào anh ta cũng bận rộn từ sáng đến tối, làm đủ việc để kiếm tiền. 
Năm này còn đỡ, anh ta theo Lục Áo kiếm được chút tiền. 
Thời điểm 2 năm về trước khi con còn nhỏ, anh ta còn bận hơn, mỗi ngày từ sáng đến tối không phải bận việc trong nhà thì bận đi biển, không hề có thời gian để nghỉ ngơi. 
Lục Áo đi qua giúp đỡ, dọn gọn lưới cá của anh ta bỏ lên trên thùng xe ba gác, lại mang theo chút nước và thức ăn. 
Ngoại trừ mang theo nước để uống ra còn phải mang theo nước cho động cơ. 
Toàn bộ đều là nước ngọt hết. 
Mấy người họ bận rộn một hồi, khi đến bờ biển đã hơn 10h. 
Lục Áo nhìn sơ qua, chỉ thấy trên bên tàu bên ngoài thôn của bọn họ, ngoại trừ con thuyền của Lâm Mãn Chương ra, quả nhiên còn có 1 con thuyền khác. 
Con thuyền này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau/3322054/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.