Tô Nhuận đứng bên cửa, tay run run mở tờ giấy, lại một lần nữa xác nhận chữ viết trên đó.
“Ra tay.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, lại như chứa đựng vô số thông tin quan trọng.
Tô Nhuận không ngờ Quần Thanh sẽ cho hắn câu trả lời như vậy, nhưng Thanh cô nương làm việc luôn có đạo lý, xưa nay chưa từng sai sót.
Quần Thanh đã giúp hắn đến mức này rồi, nếu hắn vẫn không lĩnh hội được, chẳng lẽ lại để nàng như dạy dỗ trẻ con, lần nào cũng phải bẻ ra, nhào nặn từng chút mà dạy hắn cách sinh tồn hay sao? Trong tẩm cung, hương trái ngọt tràn ngập, trên nhuyễn tháp treo màn gấm vàng. Đan Dương công chúa chống đầu, nằm nghiêng quay lưng về phía hắn. Trong khuỷu tay rủ xuống một chiếc đại tụ sam thêu chim loan, để lộ phần cổ và bờ vai.
Tô Nhuận cất kỹ tờ giấy, mang theo quyết tâm đối mặt với cái c.h.ế.t, đẩy cửa bước tới bên giường:
“Thần Tô Nhuận, phụng mệnh đến vẽ chân dung cho công chúa.”
Đan Dương công chúa giật mình, theo bản năng kéo cao tay áo rộng lên, quay đầu nhìn Tô Nhuận với vẻ kinh ngạc, nghi ngờ người này đã bị đoạt xác.
Chẳng phải hắn thà c.h.ế.t cũng không chịu làm chuyện bại hoại phong tục như thế sao?
Trong mắt nàng ta lộ ra vẻ hứng thú tàn lụi, sống hay c.h.ế.t gì chứ, chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch.
Tô Nhuận bắt đầu vung bút trên giá vẽ, Đan Dương công chúa thấy hắn thần sắc căng thẳng, mắt nhìn thẳng không liếc ngang, ngược lại liền thả lỏng, kéo chiếc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/5198047/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.