Quần Thanh được An Lẫm đưa về nhà.
Trong nhà có nước nóng, nàng cởi y phục, đơn giản xử lý vết thương. May mà ngoài vết bị ưng xám mổ ở cánh tay vẫn còn rỉ máu, những chỗ khác đều chỉ là thương nhẹ, cổ tay cũng hơi đau.
Người phụ nữ tên Nguyệt nương mang áo vải tới cho Quần Thanh thay. Sau khi nàng thu xếp xong, Nguyệt nương lại nấu một bát canh táo đỏ nóng hổi:
“Bổ m.á.u đấy, cô nương uống chút đi.”
An Lẫm nói:
“Đa tạ phu nhân.”
Ánh mắt Nguyệt nương dịu dàng mà lo lắng, dường như muốn hỏi điều gì, nhưng thấy An Lẫm và Quần Thanh có chuyện cần nói, bèn lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa.
Quần Thanh nhìn Nguyệt nương mà thấy thấp thoáng bóng dáng của mẫu thân mình, không khỏi hỏi:
“Sau này An đại ca định tính thế nào?”
An Lẫm trầm ngâm:
“Còn tính thế nào được nữa, chỉ mong trong loạn thế có một góc nhỏ để sống yên ổn thôi.”
“Bây giờ đã không còn là loạn thế nữa rồi.” Quần Thanh nhắc.
An Lẫm lật xem sổ sách:
“Thanh cô nương quả nhiên là người lợi hại nhất ta từng gặp, vì quyển sổ này đã ngã xuống bao nhiêu người, chỉ có ngươi mang được về. Ngươi yên tâm, có được thứ này rồi, ta nhất định bẩm báo chủ thượng, thăng ngươi lên làm Thiên.”
Quần Thanh nghĩ, thực ra cũng không phải công lao của riêng nàng, nhưng nàng không nói ra, ngập ngừng một chút rồi nói:
“Ta muốn hỏi An đại ca một việc.”
An Lẫm vốn đã thấy nàng không vui mừng, nghe nàng nói:
“Thiền sư bảo chúng ta giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/5198046/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.