“Nghe Tô Hỷ nói tam khảo Hàn Uyển Nghi gây khó dễ cho ngươi?” Ngón tay Lý Hiển siết lại, quay lại chuyện thi cử.
“Nô tỳ đang định bẩm điện hạ. Tam khảo dùng loại đoạn lụa Hoán Tuyết Sa, nô tỳ chưa từng thêu qua nên không nắm được.” Quần Thanh nói: “Nghe rằng loại sa này là phẩm tiến cống của Phù Tang, dùng để may lễ phục khấn Phật cốt cho quý nhân, điện hạ hẳn cũng có…”
“Ngươi muốn lấy lễ phục của ta luyện tay?” Lý Hiển thấy nực cười: “Ta chỉ có hai bộ, một bộ để dự phòng, ngươi làm rách, hôm đó ta không có gì mà thay.”
Nhưng sợ Quần Thanh bị kẹt ở vòng này, hắn vẫn bảo Tô Hỷ đem một bộ lễ phục đến. “Chẳng lẽ những người khác không gặp khó?”
“Các tiểu thư thế gia dường như rất quen tay, chắc đã chuẩn bị sẵn ở nhà.” Quần Thanh nhận lễ phục trắng như tuyết, dùng ngón tay chạm thử chất vải. Mỏng như cánh ve, bất cẩn một chút là chọc thủng, nên nàng phải thay đổi lực cầm kim.
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm. Đường đường thái t.ử chỉ có hai bộ, vậy ngoài kia, người ta lấy đâu ra lượng lớn Hoán Tuyết Sa cho nữ t.ử luyện? “Chả trách phụ hoàng giận đến vậy. Ta cũng thấy phải g.i.ế.c một để răn trăm, mới khiến các đại tộc đó biết kính sợ.”
Quần Thanh cầm lễ phục, chỉ cắt một đoạn nhỏ ở gấu áo để tìm cảm giác. Sau đó nàng giũ lễ phục ra: “Điện hạ thấy bộ y này có chỗ nào không vừa thân không?”
Lý Hiển không hiểu nàng có ý gì.
Quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4889284/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.