Một mảnh bóng nhỏ đổ xuống gương mặt Dương Phù. 
 Nàng ta ngẩng đầu lên, tà váy áo lễ màu lam nhạt được buộc gọn ở thắt lưng, dải lụa và khăn choàng rủ theo bước chân, đuôi tóc cũng lay động nhẹ, khiến dáng vẻ nàng thêm phần thanh lệ mà cao quý. 
 Quần Thanh cúi xuống, đưa chiếc bánh bao ngọt cho nàng ta. Ở xa nhìn lại, trông như một cử chỉ quan tâm, an ủi, nhưng ở gần thì không phải thế. Khi thấy rõ người đến là ai, m.á.u trong người Dương Phù dồn hết lên mặt, nàng ta hất tay cung nữ đang đỡ mình ra, trừng Quần Thanh bằng ánh mắt đầy oán hận. 
 Nếu ánh nhìn có thể hóa thành dao, nàng ta hẳn đã muốn cứa một đường lên khuôn mặt ấy, để thấy người kia đau đớn, nhưng Quần Thanh chỉ lặng lẽ đối diện nàng ta, đôi mắt đen thẫm thẳng tắp, giọng nói thấp mà lạnh: 
 “Thế nào? Dựa vào núi, núi đổ. Dựa vào người, người chạy. Muốn dựa vào lang sói bên ngoài, cuối cùng chỉ bị chúng quay lại c.ắ.n thôi.” 
 Dương Phù khựng lại. Quần Thanh chưa từng nhìn nàng ta bằng ánh mắt như thế. Nàng ta nhận ra Quần Thanh đang thật sự nổi giận. Hóa ra cơn giận của người kia có thể khiến lòng người lạnh buốt đến tận xương. 
 Nàng ta bật cười, giọng run run mà căm phẫn: 
 “Buồn cười thật, ngươi có tư cách gì phán xét ta? Dù chủ cũ đã thất thế, ngươi đối xử thế này, chẳng phải là bất trung sao?” 
“Vì ngươi mà c.h.ế.t một lần, ta đã trọn chữ trung rồi.” Quần Thanh nhìn thẳng nàng ta, giọng bình tĩnh: “Giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4681383/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.