Kiếp trước, Lục Hoa Đình từng bắt giữ Lâm Du Gia, hẳn là còn ít nhiều ấn tượng. Lục Hoa Đình đã biết nàng là mật thám Nam Sở, nàng sợ hắn quên mất Lâm Du Gia cũng là kẻ cùng phe, bèn cố ý nhắc nhở một lần.
Nghe An Lẫm nói, Chiêu thái tử của Nam Sở đã hứa sẽ phong Lâm Du Gia làm tể tướng, quan phục đều đã thêu xong. Ở Đại Thần, y chỉ là một viên lục phẩm nhỏ nhoi, vậy mà về Nam Sở lại được làm thừa tướng, tất nhiên dễ sinh điên cuồng, mất kiềm chế, lôi cả nàng xuống nước.
Giờ Lâm Du Gia ngày đêm bức ép, còn muốn thừa cơ mượn lễ rước Xá Lợi Phật để làm trò, Quần Thanh không thể không nghĩ cách loại trừ cái bầu trời đang che khuất đầu mình.
Thà để Lục Hoa Đình ra tay còn hơn rơi vào tay kẻ khác. Dù sao hắn sớm đã biết nàng là tuyến dưới của Lâm Du Gia.
Đó là lấy thân mạo hiểm, nhưng nàng vẫn còn một việc chưa nghiệm chứng, cơ hội thắng cược vẫn còn.
Thay xong xiêm y, Quần Thanh không chần chừ nữa, cầm lấy tràng hạt đàn hương.
“Tỷ vẫn chưa tìm ra sao?” Nhược Thiền ngồi dưới cửa sổ thêu hoa, thấy trên bệ cửa xếp ngay ngắn hơn hai mươi sợi kết chỉ ngũ sắc, đều là Quần Thanh tự tay đan.
Mấy cái đầu còn lỏng lẻo, chưa thành hình, càng về sau càng tinh xảo, đến cái cuối cùng thì tròn trịa, khít khao, không chê vào đâu được.
Quần Thanh làm chuyện gì, luôn tìm được cách làm đến tận cùng.
“Không tìm nữa.” Việc đã xong, nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639725/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.