“Ngọc Nô, Ngọc Nô…” Tiêu Cảnh Hành nghe cái tên liền thấy quen tai, như từng đọc qua trong cung tịch: “Chẳng phải Ngọc Nô chính là tình nhân của Mạnh Quan Lâu sao!”
Hắn lại nói:
“Cô ta là người gối chăn bên cạnh Mạnh Quan Lâu, chưa chắc đã chịu giúp chúng ta. Hơn nữa, giờ tìm thì cũng muộn rồi, đã qua hai tháng, cho dù cô ta biết chuyện, cũng đủ thời gian để Mạnh Quan Lâu ra tay trước, hủy sạch chứng cứ.”
“Không đâu, ngươi quên rồi sao?” Lục Hoa Đình ngắt một chiếc lá, cúi mắt lau vết m.á.u dính trên tay: “Ngọc Nô hôm đó đã bị cung nữ hầu công chúa Đan Dương bắt đi. Theo luật Đại Thần, giờ chắc đang bị sung làm nô tỳ trong cung.”
“Quy củ trong cung nghiêm ngặt, Ngọc Nô hẳn chưa kịp gặp lại Mạnh Quan Lâu. Chỉ cần hỏi, chắc chắn sẽ có manh mối.” Thấy hy vọng lóe lên, Tiêu Cảnh Hành thở phào: “Vậy ta sẽ đến Dạ Thiềm tìm Ngọc Nô!”
Vừa nói xong, hắn liền bị Lục Hoa Đình kéo lại, ấn xuống nấp sau tảng đá.
Tiêu Cảnh Hành nhìn kỹ, phía hành lang trước mặt có một cung nữ.
Mưa bụi lất phất rơi xuống, xung quanh vắng lặng, nàng ta xắn vạt váy lên, tay cầm đèn lồng đi qua đi lại. Trong màn mưa mờ, ánh đèn hắt lên đôi chân trắng muốt lộ ra dưới ống vải, chớp loáng khiến người nhìn lóa mắt.
Cả hai vốn là quan ngoài triều, quả thực nên tránh mặt. Tiêu Cảnh Hành vốn người đoan chính, liền thu đầu về nấp kỹ sau hòn giả sơn.
Thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy nàng ta rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639723/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.