Ngọc trượng vừa bay đi, Quyển Tố cũng nhảy lên.
Hắn nhảy xuống bụi cỏ để bắt lấy. Nhìn trái ngó phải, may là không bị ai nhìn thấy. Hắn nhỏ giọng nhắc nhở “Trường Sử, ngọc trượng không thể tùy tiện vứt lung tung, là đại bất kính.”
Lục Hoa Đình chỉ nhìn về trước, đáp: “Quyển Tố, ngươi đứng đó có thể ngửi thấy mùi hương trên người ta không?”
Quyển Tố khịt khịt mũi: “Hương cam quýt ạ?”
“Không phải hương cam quýt, mà là hoàng hương thảo.” Lục Hoa Đình đáp lại, mặt không biểu cảm.
Trên người thái tử Lý Hiển trước giờ không dùng bất cứ loại hương liệu nào, đặc biệt là những loại có hương liệu nồng nặc, sợ rằng sẽ làm mất đi phong thái uy nghiêm của bậc thái tử.
Kể cả khi thị nữ nhiệt tình tặng túi hương đi nữa cũng không nhất thiết phải dùng nó, trừ khi thật sự cần thiết, giả như để làm thuốc giống như hắn vậy.
Lục Hoa Đình đột nhiên nghĩ đến, “căn bệnh” nhiều năm nay của thái tử, có phần giống như do “tương tư dẫn” gây nên, và Quần Thanh biết cách hóa giải nó. Nàng luôn hành động có chủ đích, có lẽ chính nhờ phương thuốc này mà chiếm được cảm tình của thái tử. Túi thơm của hắn thế mà lại trở thành nấc thang lên mây của nàng.
Có lẽ việc thái tử bị đầu độc cũng có liên quan tới Quần Thành.
“Tương tư dẫn”, ba từ này khiến hắn siết chặt bàn tay trong tay áo.
“Kể từ ngày mai, thay nhang đêm thành mùi hoàng hương thảo. Ta không thể mang hương này trên người được nữa.” Lục Hoa Đình nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639719/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.