Mọi người xung quanh đều nhìn nàng ta với ánh mắt đầy ghen tị. Lãm Nguyệt mừng đến nhảy cẫng lên, cảm giác tìm lại được thứ đã mất thật tuyệt vời làm sao.
“Hôm nay là lần đầu gặp mặt, những người có mặt ở đây, mỗi người sẽ được cộng thêm một lượng bổng lộc, xem như là lễ ra mắt của ta. Về sau, ai làm tốt sẽ được thưởng, ai làm sai sẽ bị phạt. Giải tán đi.” Quần Thanh nói.
Hết… hết rồi sao? Mọi người tròn mắt nhìn nhau, lần đầu tiên thấy một phong cách vừa phóng khoáng vừa thực tế như thế. Sau vài giây im lặng, cả đám mới bùng lên tiếng reo hò, ai nấy đều vui vẻ giải tán.
Nữ quan của Thượng cung cục bưng một khay gỗ bên trên là một tấm ngọc bài hình cá, bước vào trong điện. Quần Thanh đã thay y phục xong, tháo tấm ngọc bài bằng gỗ ở thắt lưng, thay bằng ngọc bài bằng đồng. Nữ quan mỉm cười chúc mừng: “Chúc mừng cô nương.”
Quần Thanh cúi người đáp lễ. Nàng còn trẻ như vậy, gương mặt trong mắt nữ quan như men sứ, làn da trắng hơi ánh xanh, mang theo nét ngây ngô, nhưng khi hàng mi dài cụp xuống lại hiện ra vẻ lạnh nhạt hiếm có, tựa hồ mọi thứ mùi tiền tài trần tục đều không thể vấy bẩn đến nàng.
Nữ quan rời đi, Quần Thanh thu dọn đồ đạc, A Mạnh và mấy người khác phụ giúp kéo hai rương đồ đến thiên điện, miệng không ngớt lời quyến luyến. Nhược Thiền nói: “Tỷ tỷ, quả mơ này bị mốc rồi, còn giữ làm gì?”
Quả mơ mà Lục Hoa Đình ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639712/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.