Lục Hoa Đình quay đầu lại, khuôn mặt dưới ánh nắng rực rỡ như ngọc như châu. Nhược Thiền vội vàng nói:
"Chúng nô tỳ là cung nữ trong cung của Trịnh lương đệ, chỉ tình cờ đi ngang, chưa từng đắc tội với điện hạ Yến vương."
"Trên mặt sưng đến thế mà còn nói không đắc tội? Ngươi tên gì?" Lục Hoa Đình hỏi Nhược Thiền.
Nhược Thiền không chỉ khai tên mình mà còn bán đứng luôn cả Quần Thanh:
"Bẩm đại nhân, nô tỳ tên là Nhược Thiền, tỷ tỷ này tên là Quần Thanh. Không phải Yến vương điện hạ đánh đâu, là công chúa Bảo An đánh ạ."
Lục Hoa Đình nghe vậy, lập tức nhìn về phía Quần Thanh.
Quần Thanh cao hơn Nhược Thiền, vóc người cũng gầy hơn, đứng thẳng như một cây thương bạc cắm xuống đất, gió thổi ống tay áo và mái tóc, nhưng không thể lay động khí chất cứng cỏi như đốt tre mọc thẳng lên từ lòng đất.
Nàng cụp mắt, lông mi che đi vẻ mặt, khuôn mặt trắng như sứ quả thật có chút thương tích, nhưng không thấy nét đau lòng.
Thanh Tuyên Các, Trịnh lương đệ, nàng đã đứng về phe đối lập với công chúa Bảo An. Không rõ là tin tức giữa các mật thám của Nam Sở không thông suốt, hay là công chúa thật sự không nhìn rõ lòng người, lại quay sang làm khó nàng.
Ánh mắt Lục Hoa Đình dừng trên đôi tay Quần Thanh đang ôm con mèo hoang nhỏ.
Nếu nói đời này nàng thật sự trở mặt với công chúa, vậy mà vẫn còn ôm chặt mèo của Dương Phù, lại để người khác nhìn ra chút tình cảm chưa dứt.
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639692/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.