Nàng ta dùng hết sức lực, Nhược Thiền bỗng bật khóc thành tiếng: “Chủ nhân, nô tỳ sai rồi…”
Nghe thấy tiếng Nhược Thiền, Quần Thanh bước nhanh tới.
Thấy Dương Phù còn định giơ tay, nàng ngăn lại cái tát thứ hai của Dương Phù: “Công chúa không được tự ý trừng phạt cung nhân, nô tỳ là cung nữ phục y của Thanh Tuyên Các, có chuyện gì xin hãy nói với nô tỳ.”
Giọng điệu của nàng chẳng khác gì trước đây, khiến Dương Phù không phân rõ được nàng đang bảo vệ cung nhân của mình, hay là sợ nàng ta vi phạm cung quy rồi bị người khác trông thấy.
Dương Phù nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Ngươi nói chuyện với ta mà không hành lễ sao?”
Quần Thanh cúi người: “Xin công chúa Bảo An thứ lỗi.”
Dương Phù nói: “Không biết quy củ sao? Hành đại lễ.”
Nhìn Quần Thanh kìm nén, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt mình, Dương Phù mới trong quá trình hành hạ ấy, tìm lại một chút cảm giác làm chủ quen thuộc.
Chuyện vì nàng mà bày mưu tính kế đều là lời dối trá. Dung mạo Quần Thanh đã thay đổi, nhưng ánh mắt thì không thể lừa người. Cơn bệnh kéo dài này đủ để Dương Phù tỉnh ngộ, xác định rằng Quần Thanh đã phản bội nàng ta, còn đang tiếp tục lừa dối nàng ta! Nhược Thiền nức nở, Quần Thanh thấy mảnh thức ăn thừa trong tay nàng ta, cùng với ống tay áo của Dương Phù, liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nàng lấy khăn tay xếp sẵn trong tay áo đưa ra, giọng không hề gợn sóng: “Công chúa lau qua trước đi, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639690/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.