Lãm Nguyệt thay xong quần áo, cứ không nhịn được mà đưa tay gãi lưng. Cô ta đã quen với vải vóc mềm mại của y phục nữ quan Phụng Y, giờ mặc lại bộ trang phục thô ráp của cung nữ bình thường, thật sự khó chịu.
Cô ta chua chát chạy ra ngoài:
"Quần Thanh, thật không thể nhìn thấy ngươi. Vừa thấy ngươi, nghĩ đến việc ngay cả một cây trâm ta cũng không được cài, trong lòng ta khó chịu c.h.ế.t đi được."
Quần Thanh thì tháo búi tóc đơn giản xuống, thả suối tóc dài hơi cong ra trước ngực, dùng lược chải thẳng, sau đó trước gương vấn lên kiểu tóc bách hợp kế, cài một đôi trâm vàng mộc mạc hình cá bơi lội.
Nàng mặc áo ngắn màu vàng nâu thêu hoa, thắt váy lụa đỏ trắng xen kẽ, phối với phù mộc ngư (phù hiệu bằng gỗ hình cá),khoác thêm khăn vai. Sau đó nàng cúi xuống, chỉnh sửa cho bộ váy áo không một nếp nhăn nào.
Đó là trang phục mới của nữ quan Phụng Y.
"Thanh tỷ, mỗi dịp trừ tịch tỷ thường cầu nguyện xin tiến thân ở đâu vậy?"
A Mạnh vừa vào mang nước, thấy Quần Thanh trang điểm tỉ mỉ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Muội cũng muốn đi cầu thử, mong năm sau cũng được làm nữ quan Phụng Y. Đúng là người nhờ y phục mà đẹp lên, không ngờ Thanh tỷ hóa trang xong lại xinh đẹp đến vậy."
"Ngốc nghếch, nói năng kiểu gì thế?"
A Tương lườm cô một cái: "Liên quan gì đến y phục chứ? Thanh tỷ vốn đã đẹp sẵn. Ngươi có nhìn kỹ không? Da tỷ ấy trắng thế nào, ánh mắt thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639681/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.