Cung điện nguy nga hiện ra trước mắt, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, tựa như từng con quái thú ngẩng đầu sừng sững, tựa lưng vào bầu trời u ám rộng lớn.
Nửa đời đã qua, như một cuốn phim quay nhanh vụt qua trong đầu Quần Thanh.
Trường An mưa nhiều, tiểu cô nương mười một tuổi ấy cũng từng ủ rũ tựa cửa sổ lầu các nhìn bầu trời này.
Dưới lầu, tiếng cười đùa ồn ào vọng lên, khách khứa tán thưởng tài làm thơ của A huynh nàng – Thời Ngọc Minh, nhưng những bài thơ ấy rõ ràng là do nàng viết.
A nương không cho nàng phô trương, cũng không cho nàng tham gia yến tiệc. Cách duy nhất để nàng góp mặt là lặng lẽ đưa bài thơ ra lúc mọi người chơi trò đối thơ, để rồi lắng nghe lời tán thưởng vốn nên thuộc về mình rơi vào tai người khác – A huynh.
“Nhị lang, sao muội muội ngươi mãi không thấy bóng dáng?”
Có người hỏi, Thời Ngọc Minh làm theo lời dặn của A nương, lạnh nhạt đáp: “Lục nương không thích náo nhiệt.”
“Con bé nhát gan quá!” Bậc trưởng bối nghiêm nghị khuyên nhủ: “Nữ nhân có thể không tài, nhưng nữ nhi Trường An ai cũng xuất chúng. Phụ thân con bé làm quan lục phẩm, con bé cũng nên thấy qua thế giới, kẻo mai này gả đi lại bị xem thường. Ngươi tài làm thơ như thế, sao không dạy muội muội?”
Người khác cười: “Ai biết ngươi chưa dạy! Lục nương là đứa kỳ quặc, từ bé đến lớn chẳng mấy ai thấy mặt, chắc là sợ mất mặt!”
Hơi thở của Quần Thanh gấp gáp, nóng bức, trong lồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639660/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.