"Đi đâu, ở đây bôi thuốc cho tôi."
"Xin lỗi, tôi không phải thầy thuốc, cũng không có nghĩa vụ này." Kiều Thời Niệm lạnh lùng cự tuyệt.
Hoắc Nghiên Từ thực sự tức giận, vừa rồi cô ta còn sốt ruột chạy đến quan tâm, chớp mắt liền trở mặt, tốc độ còn nhanh hơn trở bàn tay.
"Cô không có nghĩa vụ? Vậy cũng không nghĩ lại xem tôi vì ai mà bị thương?"
Kiều Thời Niệm muốn nói, nếu không phải anh muốn đấu xe, đâm xe với người ta thì đâu có bị thương.
Hoắc Nghiên Từ rõ ràng muốn tính sổ với cô, nhưng Kiều Thời Niệm không có tâm trạng tranh cãi với anh ta.
Chỉ là bôi thuốc thôi mà, làm nhanh cho xong.
Dì Vương đã mang hòm thuốc tới, Kiều Thời Niệm cau mày, cầm lấy băng gạc cùng cồn sát khuẩn.
"Tiên sinh, Phu nhân, tôi còn đang có việc phải làm, hai người cần gì liền gọi tôi."
Dì Vương đi rồi, Kiều Thời Niệm liền giúp Hoắc Nghiên Từ xử lý vết thương.
Vết thương của Hoắc Nghiên Từ tuy không nghiêm trọng nhưng cánh tay bị cứa rất nhiều chỗ, máu cũng chảy ra không ít.
Cồn chạm vào chỗ bị cứa có chút rát, Hoắc Nghiên Từ chỉ cau mày, không phát ra tiếng kêu.
Kiều Thời Niệm thả lỏng tay.
"Xong rồi."
Bôi thuốc xong, Kiều Thời Niệm chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
"Còn trên trán nữa." Hoắc Nghiên Từ có chút không hài lòng với kiểu làm lấy lệ của Kiều Thời Niệm.
Nếu là trước đây, có khi anh chỉ sứt chút móng tay, Kiều Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-hoac-phu-nhan-chi-muon-ly-hon/3414732/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.