Xe của Mạc Tu Viễn đâm vào một cái trụ bê tông bên lề đường. 
Đuôi xe, thân xe đều bị đâm biến dạng. 
Nhìn qua quả thật nghiêm trọng hơn xe của Hoắc Nghiên Từ rất nhiều. 
Lúc này, tiếng xe cứu thương vang lên. 
Rất nhanh, bác sĩ đem Mạc Tu Viễn ở trong xe khênh ra. 
"Không có vết thương nghiêm trọng cũng không bị gãy xương, có thể do va chạm với túi khí dẫn đến hôn mê." 
Nghe bác sĩ nói vậy, Kiều Thời Niệm không hiểu sao nhẹ nhõm thở ra một hơi. 
Nhưng cũng thật kì lạ, Hoắc Nghiên Từ và Mạc Tu Viễn chỉ vì đối đầu trong làm ăn mà liều mạng như vậy sao? 
* * * 
Khi Kiều Thời Niệm cùng Hoắc Nghiên Từ từ cục cảnh sát ra ngoài, trời đã tối đen. Nghe nói Mạc Tu Viễn đã tỉnh, thân thể không có gì đáng ngại nhưng đầu đụng vào tay lái, bị chấn động não nhẹ, cần ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày. 
Hoắc Nghiên Từ và Mạc Tu Viễn không ai chối bỏ chuyện hôm nay, đều nói sẽ chịu trách nhiệm. 
Tai nạn xảy ra trên đường lớn, cũng ít xe qua lại nên không có thêm thiệt hại gì, cảnh sát cùng không truy cứu đến cùng. 
Kiều Thời Niệm muốn hỏi Hoắc Nghiên Từ và Mạc Tu Viễn có oán hận gì nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Nghiên Từ, cô thức thời không muốn rước nhục vào thân. 
Phía trước, Chu Thiên Thành đã lái xe tới. 
Kiều Thời Niệm thức thời nói: "Tôi bắt xe trở về là được rồi, hai người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-hoac-phu-nhan-chi-muon-ly-hon/3414731/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.