Chương trước
Chương sau
Không, y không phải người tùy tiện như vậy, không thể dễ dàng thỏa hiệp!

Lâm Hành Chi đứng ở mép giường không nhúc nhích, tỏ vẻ từ chối lời mời.

Sở Chiêu giả vờ không hiểu, tiếp tục thúc giục dụ dỗ, "Nào, mau lên yên tâm, đêm nay bổn vương sẽ không động vào em."

“Ta cũng chỉ muốn trước khi phát bệnh ôm Vương phi tương lai ngủ một giấc thật ngon, Ngay cả một nguyện vọng nhỏ như vậy Vương phi cũng không muốn thỏa mãn bổn vương?"

Lâm Hành Chi thực xác định, y từ trong giọng nói của Sở Chiêu nghe ra sự ủy khuất.

Lâm Hành Chi:……

“Vương gia, tuy rằng ở trong mắt người ngoài chúng ta đã không có gì là trong sạch nữa, nhưng chính chúng ta có thể giữ cho nhau một tầng quần cộc được không? Không cần cởi sạch sẽ như vậy được không?"

Sở Chiêu gật đầu, phối hợp mà tỏ vẻ: “Yên tâm, ta sẽ không cởi quần cộc của em, yên tâm mà ngủ.”

Nghĩ đến vị Vương phong lưu đêm nay, lại nghĩ đến hình ảnh người trong tranh bị hôn đến biến dạng, y thực sự không tìm được lý do để an tâm.

Xoay người, Lâm Hành Chi dứt khoát kiên quyết hướng đi đến trường kỷ, nằm xuống.

Tiếng cười cậu Sở Chiêu từ trên giường truyền đến, ước chừng là cảm thấy trêu chọc y rất vui, bộ dáng rất cao hứng.

“Vương phi, áo lót của bổn vương mặc có vừa người không?”

“Em có ngửi được mùi hương mà bổn vương lưu lại trên đó không?”

Rõ ràng cách vài bước, nhưng Lâm Hành Chi lại nghe giống như hắn đang ở bên tai thủ thỉ, làm y đó bừng từ mặt đến cổ.

Lâm Hành chỉ che lỗ tai lại ngồi dậy, rống về phía Sở Chiêu đang ở trên giường: “Đủ rồi!” Nói thêm một chút nữa, y sẽ thực sự tức giận.

Mắt thấy y muốn tạc mao, Sở Chiêu cũng không dám tiếp tục, nói: “Được được được không nói, Vương phi bớt giận,” còn lấy lòng đối Lâm Hành Chi chắp tay.

Lâm Hành Chi hừ một tiếng, trực tiếp đưa lưng về phía Sở Chiêu nằm xuống, như trừng phạt hắn làm y không vui, để Sở Chiêu đi tắt nến.

Sở Chiêu tự nhiên là làm theo, chưởng một cái gió từ lòng bàn tay thổi tắt nến, trong nháy mắt trong phòng tối sầm.

Trong bóng đêm, Lâm Hành Chi xoa khuôn mặt nóng bừng, ở trong lòng mắng Sở Chiêu vương bát đản.

Y cũng không có tức giận, chỉ là cảm thấy người này thật sự càn rỡ, sau này y sẽ không để Sở Chiêu đọc mấy cái thoại bản lung tung nào nữa.

Sau khi quyết định, lại sờ sờ trái tim đang đập thình thịch của mình, Lâm Hành Chi nhanh chóng nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi, hoàn toàn quên mất lời mình nói trước đó khi đứng ở lỗ chó là sẽ đi tìm chủ nhân để tính sổ.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên vào căn phòng, có người không ngủ, hiện tại ở cạnh trường kỷ nhìn chằm chằm người nằm đó hồi lâu, nhẹ giọng nói, “Kẻ lừa đảo.”

……

Hôm sau, mặt trời chiếu sáng khắp nơi, Lâm Hành Chi tận dụng làn gió nhẹ thoải mái trở mình.



Lật người lại, mới ý thức được có gì đó không đúng, không chỉ có gió mà hình như bên cạnh còn có người, Lâm Hành Chi giật mình bật dậy.

“Tỉnh,” bên tai truyền đến một câu thăm hỏi, thanh âm triệt dễ nghe, rất là dễ chịu.

Lâm Hành Chi xoa mắt, nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy một mỹ nhân xanh nhạt, thoạt nhìn sảng khoái và mát mẻ, cái mát mẻ là từ quạt xếp trên tay người đó.

Tiếp theo, y lại rất mau phát hiện mình không phải nằm ngủ trên trường kỷ tối qua, mà đang nằm trên giường của Sở Chiêu, còn được chủ nhân quạt cho ngủ.

Cũng không biết đã quật bao lâu, Lâm Hành Chi trong tiềm thức nghĩ, y có tài đức gì.

“Gã sai vặt hồi môn của em, nói hôm không cần đến Hàn Lâm viện, ăn sáng xong em có thể dạo một vòng trong phủ, nếu thấy buồn chán thì quay về."

Giọng nói của Sở Chiêu lại vang lên, Lâm Hành Chi cuối cùng cũng tỉnh táo, lấy cây quạt ra khỏi tay hắn:" Ta không nóng, cảm tạ Vương gia đã vất vả."

Sau đó quan tâm mà dò hỏi Sở Chiêu, “Vương gia người cảm thấy thế nào, hiện tại có khó chịu không?”

Lúc phát bệnh, cả ngày đều là sự dày vò, tháng này hẳn là liệt hỏa chước tâm, Lâm Hành Chi nhìn trời đầy nắng bên ngoài, cau mày.

Sở Chiêu dường như không có phản ứng gì, lắc đầu nói: “Không sao, còn chưa bắt đầu phát tác.”

Lâm Hành Chi đi tới nắm lấy tay hắn, Sở Chiêu theo bản năng muốn tránh, bị Lâm Hành Chi trừng mắt, “Không được nhúc nhích, ngoan đi.”

Sau đó cũng chỉ có thể thành thật để Lâm Hành Chi nắm lấy tay, trên mặt là sự dung túng khó khó có thể che giấu.

Bàn tay Sở Chiêu to lớn, trái ngược với những ngón tay thon dài xinh đẹp của hắn, là những vết chai trên lòng bàn tay lại dày đến mức mỗi khi chạm vào đều có cảm giác như kim chích.

Tay vẫn còn rất nóng, thậm chí sau khi cầm lâu càng nóng hơn.

Lâm Hành Chi sờ từ lòng bàn tay đến cánh tay vẫn cầm thấy không đủ, thậm chí còn kéo quần áo Sở Chiêu sang một bên để sờ ngực vẫn còn rất nóng của hắn.

“Ngài có cảm thấy khó chịu không?” Lâm Hành Chi ngốc nghếch hỏi một câu.

Sở Chiêu ăn ngay nói thật, “Có thể chịu đựng, cũng đã thành thói quen, chịu đựng được là qua.”

Nghe được câu này, Lâm Hành Chi vừa tức giận vừa buồn bã, dùng nắm đấm đấm xuống giường:"Đồ khốn nạn, dựa vào đâu mà ông ta lại đối xử với ngài như vậy."

Sở Chiêu cũng không oán, cầm lấy nắm đấm của Lâm Hành Chi xoa xoa:" Có dựa vào gì đâu?Chỉ là ông ta kém hơn người khác mà thôi."

“Ta ăn chút khổ, mới có thể đem có một số việc nhớ rõ, mới càng rõ ràng ta muốn cái gì.”

Nói xong đứng dậy kéo Lâm Hành Chi đứng lên, “Thời điểm không còn sớm, đi dùng cơm sáng, thừa dịp trời còn chưa nóng lắm, ta bồi em đi dạo trong phủ một chút."

Sở Chiêu thay đổi tự xưng, Lâm Hành Chi cảm thấy hiện tại hắn mềm mỏng rất nhiều.

Biết mình cái gì cũng không làm được, tức giận còn phải để Sở Chiêu dỗ, Lâm Hành Chi liền thuận theo đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt xong đi theo người tới phòng ăn.

Kết quả vừa đến cửa đã nghe thấy bên trong thở dài đầy tiếc nuối:" Thoại bản cũng đã bày ra trong phòng, hình vẽ cũng rõ ràng như vậy, nhưng cuối cùng cũng vô dụng. Có phải chủ tử không được hay không?"

Lâm Hành Chi quay đầu lại, nhìn Sở Chiêu bằng ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.



Phảng phất đang hỏi, ngay cả thị nữ của ngài cũng biết ngài không được?

Sở Chiêu:...

Hắn dùng ánh mắt cường thế hướng Lâm Hành Chi giải thích, bổn vương rất có năng lực!

Lâm Hành Chi xem đã hiểu, cũng cho đáp lại, “À.”

Dù sao hắn chưa thử qua, không xác định thật giả.

“Kẻ lừa đảo, em đang suy nghĩ lung tung gì đó?” Sở Chiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra phản ứng của y không đúng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Cảm giác giống như muốn ăn thịt người, Lâm Hành Chi lập tức lắc đầu, “Không có, cái gì cũng không nghĩ!”

Vì chứng minh sự trong sạch, giọng nói rất là vang dội, người trong và ngoài đều có thể nghe thấy.

Thị nữ và sai vặt đang ở bên trong thảo luận chủ tử biết mình bị bắt, chạy nhanh ra cửa nhận sai:" Tham kiến Vương gia Vương phi."

Dẫn đầu chính là Nam Tinh, theo sau là Thập Nguyệt, còn có gã sai vặt hồi môn chưa chân chính bước vào cửa Thạch Nghiên.

Sở Chiêu một ánh mắt lạnh lùng liếc qua, “Bổn vương không được?”

Ba người liên tục xua tay, trăm miệng một lời biện giải, “Không có không có, tuyệt đối không có, Vương gia sao có thể không được?”

“Vương gia thực đỉnh, đỉnh nhất thiên hạ!”

Sở Chiêu một chút không cảm thấy cao hứng, sắc mặt ngược lại càng khó nhìn.

“Nói đủ rồi sao?” Lệ Vương điện hạ lạnh lùng hỏi.

Ba người theo bản năng lắc đầu sau đó lại phản ứng lại đây đổi thành gật đầu, bưng kín miệng, không dám hé răng.

Lâm Hành Chi “Phụt” một tiếng, vô tình cười.

Tuy rằng cũng nhận được lời cảnh cáo của Lệ Vương điện hạ, nhưng lại không giống nhau, nói:" Tối sẽ xử lý em sau."

Lâm Hành Chi cảm thấy chính mình càng thêm lớn mật, một chút cũng không sợ người này, đem lời cảnh cáo xem như gió thoảng qua tay, vui vẻ chạy tới dùng bữa sáng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Vương phi tương lai dùng bữa sáng ở phủ nên vô cùng thịnh soạn, chưa kể đồ ăn nhẹ và cháo, ngay cả thịt lợn kho cũng được chuẩn bị, Nam Tinh đề cử, nói với y là nhà bếp biết Vương phi thích ăn món này nên đặc biệt làm.

Vậy vấn đề là “Làm sao các ngươi biết ta thích ăn thịt kho tàu?”

Nam Tinh ngậm miệng không nói, nhưng ánh mắt nhìn thẳng Sở Chiêu, ám chỉ rõ ràng như thế muốn Lâm Hành Chi giả vờ không biết cũng không được.

Lâm Hành Chi liền thuận tay gắp một khối thịt kho tàu vào chén cửa Sở Chiêu, cười như không cười nhìn hắn, hỏi: “Vương gia, có phải người đã coi trọng ta từ sớm, cho nên mới biết rõ nhất cử nhất động của ta."

“Ngay cả ta thích ăn cái gì cũng biết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.