Bình minh đến, ánh sáng mỏng manh len lỏi qua những con hẻm nhỏ chật hẹp của thành thị, chiếu sáng phòng ốc tối tăm.
Có tiếng gõ cửa, chỉ gõ hai cái, lúc sau không còn âm thanh nữa.
Người nằm trên giường mở mắt, đứng dậy mặc đồng phục trắng xanh rồi bước ra ngoài mở cửa.
Cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên xông vào là mùi rượu nồng nặc.
Người gõ cửa dựa vào tường, áo sơ mi trên người nhăn nheo, đóng nửa vạt áo vào quần, dưới cằm râu ria thưa thớt, tóc tai cũng bù xù thành một đóng, lôi thôi đến mức ăn mày ở đống rác thấy hắn cũng phải nhường đường.
Giang Vu Tận dựa tường, còn có sức mỉm cười, đặt bình rượu trong tay xuống, vẫy tay nói: "Chào buổi sáng."
Giọng nói cũng khàn khàn sau nhiều năm uống rượu.
Cậu cười xong lại che miệng nôn khan, không chút nào để ý tới hình tượng.
Trần Cảnh vừa thay đồng phục lập tức lùi về sau một bước, sắc mặt không chút thay đổi hỏi: "Uống bao nhiêu rồi?"
Giang Vu Tận dựa tường đi vào, không trả lời mà còn trách móc đối phương: "Lúc mới đến đây cậu biết săn sóc người khác biết bao, còn bây giờ... ợ, lại trở nên thế này."
Cậu lần mò theo vách tường đi vào nhà, dùng nghị lực phi thường mà mở lên TV.
Cơ thể suy nhược nhưng vẫn có thể tự lẩm bẩm, còn có thể mở TV.
Trần Cảnh: "....."
Trần Cảnh đóng cửa, cười lạnh một tiếng.
"... Kể từ sau khi những người sống sót sau vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tro-ve-tu-tro-choi-vo-han/2740525/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.