Câu này nói ra vừa chua xót lại khiến người ta thương cảm, đặc biệt là thời điểm Cảnh Nhất Thành nói ra câu này còn cười tươi như vậy, ánh mắt cũng tỏa sáng lấp lánh, Hứa Thừa Hạo vừa thấy liền càng thêm đau lòng, nhịn không được hung hăng xoa xoa mặt hắn :"Anh cũng chỉ biết nói mấy câu như vậy để em không thể đổi ý."
Khuôn mặt Cảnh Nhất Thành bị xoa đến ngũ quan vặn vẹo, giãy giụa nói:"Em đương nhiên không thể đổi ý."
Hứa Thừa Hạo đột nhiên cười ra tiếng :"Anh bây giờ thật hư."
Cảnh Nhất Thành :"......"
Hứa Thừa Hạo nhìn hắn bị mình nói đến bĩu môi, lại nhìn nhìn chậu cây vịt vàng nhỏ chu mỏ để trên bàn, nháy mắt liền vứt bỏ Cảnh Nhất Thành quay người cầm lấy chậu cây vịt vàng nhỏ chu mỏ cảm khái nói :"Hóa ra không phải tất cả những thứ chu miệng đều đẹp. "
Cảnh Nhất Thành :"....."
Hắn nhịn không được đem ma trải duỗi về phía Hứa Thừa Hạo, đột nhiên đưa tay bóp má anh một cái :"Phốc ____"
Hứa Thừa Hạo lập tức trừng mắt :"Anh cười cười cái gì?"
"Anh cười..... " Cảnh Nhất Thành bóp má Hứa Thừa Hạo nhìn trái nhìn phải, trong ánh mắt ngày càng cảnh giác của Hứa Thừa Hạo, vô cùng bình tĩnh nói :"Đương nhiên là bởi vì em đáng yêu. "
Nghĩ nghĩ, Cảnh Nhất Thành còn bổ sung :"Ở trong mắt anh, em còn đáng yêu hơn cả vịt vàng nhỏ chu miệng. "
Hứa Thừa Hạo nhìn anh với ánh mắt không tin tưởng, đột nhiên tránh ra, Cảnh Nhất Thành vừa nhéo mặt anh, anh liền cắn vào tay hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tro-thanh-lop-xe-du-phong-ca-nam-chinh-va-nam-phan-dien-deu-thich-ta/967366/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.