Dư Dương đi đến bên giường, nơi mà Quang Khải đang ngủ yên ngon giấc không biết chuyện gì vừa sảy ra.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên xoa vùng cổ cậu, ánh mắt u ám không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng hắn cũng nhịn lại sự nóng vội trong lòng mà bỏ tay ra khỏi cổ cậu, hắn sẽ cho cậu một cơ hội nữa, một cơ hội cuối cùng dành cho cậu. Bởi vì hắn yêu cậu nên mới làm vậy, nếu không có lẽ hắn đã bóp chết cậu trên giường hoặc là ngay lập tức bắt nhốt lại trong một cái lồng, nơi mà cậu chỉ có thể gặp mặt và nói chuyện với hắn.
Ánh mắt của hắn xen lẫn vài tia thất vọng cùng u ám mà nằm lên giường ôm cậu vào lòng ngủ. Nhưng hắn lại không thể ngủ được, chỉ cần nghĩ tới cảnh cậu tay trong tay với kẻ khác ngay khi đang trong mối quan hệ yêu đương với hắn làm hắn lại tức điên lên mà ôm cậu vào lòng.
Phải khó khăn lắm hắn mới có thể kiềm chế cơn giận mà ôm cậu vào giấc ngủ. Từ trước đến nay có lẽ cậu là người khiến hắn phải kiên nhẫn nhất mà cũng là người kiến hắn mất kiên nhẫn nhất.
Sáng sớm.
Quang Khải cảm thấy khó chịu mà xoay người dậy nhưng lại bị ai đó ôm chặt không thể nhúc nhích. Cậu giật bắn mình mà quay lên nhìn người bên cạnh, hoá ra là Dư Dương, hắn thật là biết cách làm cho cậu hết hồn mà.
Cậu dùng đôi tay nhỏ nhắn tự do của bản thân đánh nhẹ vào ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trap-ban-trai-qua-mang-toi-bi-sep-di/3728481/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.