Cả hai sau đó nhanh chóng nghiêm chỉnh làm việc, không ai nói câu nào ai làm việc nấy. Không khí vô cùng hoà hợp.
Đến trưa Văn Phong gõ cửa nói vọng vào trong:" Mở cửa."
Dư Dương nghe vậy đứng dậy đi mở cửa, cậu còn tưởng là ai hoá ra lại là thư kí của Dư Dương. Cơ mà như này cũng không có phép tắc quá rồi đi.
Nhật Văn:" Tài liệu, bữa trưa."
Nói xong Văn Phong liền nhanh chóng rời đi cứ như thể hắn mới là giám đốc còn Dư Dương là thư kí vậy.
Hắn mang bữa trưa đặt lên bàn giúp cậu, còn tập tài liệu thì bị ghét bỏ ném sang một bên.
Dư Dương nhìn cậu ăn nói:" Ngon không."
Vì đang mải mê ăn nên cậu không có thời gian trả lời hắn mà chỉ gật gật đầu.
Hắn cũng chỉ vui vẻ nhìn món ăn chính đang ăn món ăn phụ, sau khi cả hai ăn cơm trưa xong thì Dư Dương liền dọn dẹp sạch sẽ sau đó nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt cậu, đều đó khiến cậu xấu hổ quay đi nhưng bị hắn dùng lực kéo lại sau đó cúi đầu xuống khẽ liếm nhẹ lên má cậu.
Quang Khải đỏ mặt đẩy Dư Dương ra lấy tay che má lắp bắp nói:" Anh... Anh làm gì vậy."
Dư Dương:" Có một hạt cơm dính trên má, anh chỉ giúp em lấy ra mà."
Quang Khải cảm thấy việc ăn cơm để bị dính lên mặt rất xấu hổ nên mặt lại càng đỏ hơn nói:" Cái đó... Anh có thể nói là được mà."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trap-ban-trai-qua-mang-toi-bi-sep-di/3728477/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.