Khi Dư Dương về thì Quang Khải đã rời đi từ lâu, hắn nhìn quần áo của mình được cậu gấp gọn để ở đầu giường thì cầm lên ngửi, quần áo vẫn còn lưu mùi hương trên cơ thể cậu.
Hắn từ từ lấy điện thoại ra xem, tin nhắn hắn gửi từ sáng cậu vẫn còn chưa trả lời. Có vẻ như bé con rén rồi, nhớ lại khuôn mặt sáng nay của cậu ngơ ra vì sốc hắn khẽ cười nhẹ một cái.
Sao lại có thể đáng yêu vậy như chứ.
Khác với Dư Dương, Quang Khải đang nằm trùm chăn kín đầu khóc thầm trong lòng nhiều chút.
Vốn cậu là kẻ chủ động mà, sao giờ lại hoá bị động rồi. Nằm trằn chọc cả buổi cuối cùng Quang Khải nghĩ ra một ý, nếu như cậu không thể chủ động chia tay hắn thì cứ để hắn chán cậu rồi chia tay là được mà.
Nghĩ vậy Quang Khải tự khen bản thân thật thông minh rồi nhắn tin hỏi đồng nghiệp.
Quang Khải: Chị ơi, chị có biết giám đốc mình ghét nhất thể loại người như thế nào không.
Cô nhìn dòng tin nhắn do Quang Khải gửi thì thắc mắc, tại sao một người trầm tính như cậu lạ chủ động nhắn tin hỏi mình vấn đề này chứ. Chẳng lẽ là do bị sếp mắng nhiều quá sinh ra nghi ngờ bản thân là kiểu người mà giám đốc ghét sao.
Nghĩ vậy cô liền nhắn tin an ủi cậu: Yên tâm, giám đốc không ghét cậu đâu. Anh ta là kiểu ghét mất người lẳng lơ á, hôm nọ chị thấy một đồng nghiệp nữ cứ ve vãn anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trap-ban-trai-qua-mang-toi-bi-sep-di/3728476/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.