Gọi tầm hơn 30 phút thì Dư Dương liền cúp máy, cậu tuy không hiểu lắm cơ mà vẫn mặc kệ. Dù sao hắn chịu nói chuyện với cậu cũng đã là một bước tiến lớn rồi.
Cậu nằm trên sô pha cười khì khì khà khà sau đó liền ngủ quên luôn, cậu có cảm giác như ai đó đã đến và bế cậu đi nhưng cậu ngủ khá say nên không chút phòng bị mà bị người nọ ôm đi.
Sáng sớm, tiếng những chú chim hót ngoài cửa sổ làm cậu tỉnh giấc. Quang Khải cảm thấy bụng mình bị thứ gì đó nằng nặng đè lên có chút khó chịu. Cậu quay qua nhìn thì giật mình vục dậy nhưng không cẩn thận bị ngã ra sàn, tiếng động lớn làm Dư Dương tỉnh ngủ.
Thấy cậu ngã ra sàn hắn voi thức vục dậy xoa mông cậu nói:" Có sao không, mới sáng dậy cậu làm gì thế."
Cậu nhìn thấy Dư Dương hơi mờ mờ thì sợ hãi lấy tay che mặt, mặc dù cậu có che hay không thì tóc mái cũng đã che hộ rồi.
" Kính, kính tôi đâu rồi."
Nghe cậu nói vậy thì hắn thở dài đến đầu giường lấy kính đưa cho cậu, Quang Khải nhận kính từ tay hắn nhẹ giọng nói cảm ơn rồi cẩn thận đeo lại vào.
" Sao... Sao tôi lại ở trên giường vậy."
Dư Dương tỏ vẻ ngơ ngác hỏi ngược lại cậu:" Gì chứ, không phải tối qua cậu tự bò lên sao, đã vậy còn kéo hết chăn của tôi nữa."
Quang Khải biết bản thân không hề có thói quen xấu như thế nên cãi lại:" Tôi chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trap-ban-trai-qua-mang-toi-bi-sep-di/3728469/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.