Lương sư công tuổi đã cao, gặp qua không ít chuyện đời, lúc nhìn thấy hồn phách Ngu Kiệt Xu hiện thân dù giật mình nhưng miễn cưỡng vẫn có thể tiếp nhận. 
Con cá to đột nhiên bay lên lúc sau mới suýt lấy mất mạng già của ông. 
“Cá, cá đang bay! Biết… biết nói chuyện!” Lương sư công trợn trắng mắt, tí thì xỉu ngay tại chỗ. 
Cá mè không hiểu, anh vẫy đuôi, miệng cá nói tiếng người: “Không phải chúng ta cùng phe sao? Nhìn thấy quỷ mấy người còn chả sợ lại đi sợ một con yêu quái như tôi?” 
Kha Trí Bác bên cạnh nghiêm mặt nói: “Anh cá, anh có thể biến thành người rồi lại nói tiếp không?” 
Cá mè thở dài: “Tôi cũng muốn, nhưng mệt.” 
Vừa nói xong thì bị Tiết Thẩm đấm bay về xe: “Mệt thì cút vào xe mà nằm!” 
Vì chuyện xen giữa này nên đoàn người Đổng Công và Lương sư công vốn sợ quỷ cũng đều trở nên im lặng… và buồn cười khó nói thành lời. 
Mãi sau Lương sư công mới hồi thần, ngạc nhiên nhìn Ngu Kiệt Xu: “Em Ngu, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Sao em vẫn ở đây?” 
Không chỉ Lương sư công mà mấy bô lão khác ở đây cũng đều là người cùng thôn với Ngu Kiệt Xu lúc còn sống. 
Bao nhiêu năm qua đi, họ đều đã già nhưng hồn phách Ngu Kiệt Xu vẫn mang dáng vẻ năm đó nên chỉ cần liếc mắt họ đã nhận ra người quen cũ. 
“Chuyện dài lắm….” Ngu Kiệt Xu hít một hơi. 
Chuyện của Thủy phủ Kháng Dương quá phức tạp, nói một lúc không rõ được, cũng không tiện tiết lộ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tot-nghiep-toi-lam-long-vuong/1087766/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.