Mặc dù Qua Lưu Quái không biết người triệu hồi mình là ai, nhưng câu trả lời cũng không khó đoán. 
Trên thực tế, mọi thứ Tiết Thẩm gặp phải từ khi đến thế giới này dường như đều ẩn ẩn chỉ về cùng một hướng. 
Ngay cả Ngu Kiệt Xu cũng nhận ra sự khác thường, trầm ngâm nói: “Tôi đã bị con quái vật ngoại lai này giam cầm hơn hai mươi năm, vậy mà Thủy phủ Kháng Dương vẫn không phát hiện ra… Không phải là trùng hợp sao?” 
Bà là người bảo vệ của sông Đại Hoang do Thủy Phủ Kháng Dương bổ nhiệm, đáng lẽ hàng năm bà phải tới báo cáo cho cấp trên, nhưng bao nhiêu năm nay bà đều im lặng, vậy mà vẫn không có phản hồi từ Thủy phủ Kháng Dương, họ cũng như không cử bất cứ ai đi kiểm tra, có vẻ như họ đã hoàn toàn quên mất sông Đại Hoang. 
Trước đây Ngu Kiệt Xu luôn nghĩ rằng sông Kháng Dương bên kia có lẽ quá bận rộn, không có thời gian quan tâm một thị trấn nho nhỏ, bà còn muốn để Ngu Xuân Thiên mang theo lệnh ấn Thủy Quan đến thăm hỏi Long Vương, thông báo cho ông biết về sự việc này. 
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này có lẽ không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. 
Tiết Thẩm trầm ngâm: “Có nhiều hơn một nơi bị Thủy phủ Kháng Dương quên lãng thì phải.” 
Ban đầu cậu và Giản Lan Tư nhận được giao nhiệm vụ giải cứu cây hòe già ở Dương Nam, tai nạn xảy ra ở đó là do Long Vương miếu không giữ lời hứa, không mang về long tức của Long Vương sông Kháng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tot-nghiep-toi-lam-long-vuong/1087765/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.