[ Không lấn át được nhịp tim như sấm của Giản Lan Tư. ] 
Mặt lưng của Cá Côn núi rộng lớn, đạo sĩ huyền môn cùng hòa thượng chùa Lan Tế gộp lại tổng cộng tới mười mấy người, thêm một Trư Bà Long cùng Cá Voi Mặt Cú chen chúc vẫn thừa sức. 
Cuối cùng chỉ dư lại Tiết Trầm và Giản Lan Tư trên đất bằng. 
Cá Côn núi hơi đung đưa cái đuôi, nhiệt tình mời gọi: "Tôn giá, ngài có thể đứng trên đầu tôi." 
Tiết Trầm lại không hứng thú, thậm chí có chút ghét bỏ: "Đó không phải vị trí của tài xế hay sao." 
Cá Côn núi ngẫm nghĩ, kiên cường đề nghị: "Vậy ngài đứng sang bên phải một chút, tính là phó lái." 
Những người khác: "..." 
"Thôi bỏ đi." Tiết Trầm nhìn lướt qua lưng cá đông đúc, nhăn mũi, "Ông đây không thích chen chúc trên xe buýt." 
"Xe, xe buýt?" Biểu cảm của cá Côn núi từ từ nứt vỡ. 
Tốt xấu gì nó cũng là dị thú Thượng Cổ ngàn năm khó gặp ở nhân gian! Chính vì nể mặt Tiết Trầm mới miễn cưỡng cõng mấy tu sĩ loài người này! 
Kết quả ở trong mắt Tiết Trầm, nó chỉ là một chiếc xe buýt! 
Tiết Trầm căn bản không quan tâm đến nó, liếc mắt nhìn Giản Lan Tư, điên cuồng ám chỉ: "Đàn anh, chúng ta tự đi đi." 
Giản Lan Tư đột nhiên tâm linh tương thông, khẽ xoay cổ tay nâng Thẩm Phán Hoa Tường Vi bay lên, cười nói: "Lần này tôi chở cậu." 
Tiết Trầm giơ ngón tay cái, giọng điệu tán thưởng: "Tốc độ thi bằng lái của đàn anh thật nhanh." 
Mới đó đã có thể tự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tot-nghiep-toi-lam-long-vuong/1087744/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.